Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 507: Khôi lỗi luyện kim (2)

Sau đó bọn họ lấy lại tinh thần, lắc đầu, cũng không phải cung điện màu xám dễ phá, mà là tiểu tử này quá yêu nghiệt, trên người nhất định có đồ vật gì đó không sợ lực lượng nguyền rủa, cho nên mới thoải mái phá hết cung điện màu xám như thế.
Sau khi phá hủy cung điện thứ hai, bọn họ tiến về tòa cuối cùng của khu vực này.
Trong cung điện cuối cùng, Lục Trần gặp phải nguy hiểm.
Khi mới bước chân vào bên trong, hắn cũng không hề gặp nguy hiểm, cực kỳ an toàn.
Lục Trần vốn cho rằng lần này loại bỏ cung điện vẫn rất nhẹ nhàng như cũ, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cửa cung điện có hai thủ vệ đứng sừng sững.
Hai thủ vệ này thân mặc khôi giáp, đầu đội mũ giáp, tay cầm một trường đao màu đen, đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích, không có sự dao động của sinh mệnh, giống như tác phẩm điêu khắc.
Nhưng khi Lục Trần đến gần, một thủ vệ động đậy, giơ một thanh trường đao trong tay lên, mang theo sức mạnh vô cùng mạnh mẽ bổ tới Lục Trần.
Lục Trần vốn cho rằng là là vật chết, nhưng ai ngờ lại có thể công kích người, hắn có chút không kịp đề phòng khi đối mặt với một đòn tấn công bất ngờ.
Có điều Lục Trần phản ứng rất nhanh chóng, thân thể lui nhanh, đồng thời Ngân Nguyệt xuất hiện trong tay, ngân quang óng ánh.
Vù!
Một đao không trúng, thủ vệ xuất thủ lần nữa, trường đao màu đen sắc bén vô song, cắt vỡ không gian, nhanh chóng chém về phía Lục Trần.
Lục Trần cầm Ngân Nguyệt đối đầu, một cánh tay phát lực, va chạm với trường đao.
Leng keng!
Đao kiếm va chạm, tạo ra một tiếng rung kim loại sắc bén, đốm lửa văng tung toé khắp nơi.
Một lực lượng khổng lồ cuộn trào mãnh liệt, thân thể Lục Trần soạt soạt soạt lui về phía sau, tay nắm chặt Ngân Nguyệt cũng có chút run lên.
Khi cả hai va chạm, hắn rơi vào thế hạ phong.
Thủ vệ xách theo trường đao, sải bước hướng về phía Lục Trần, thân hình Lục Trần tiếp tục lui nhanh về sau hơn trăm mét.
Hơn trăm mét, tựa như là bên ngoài phạm vi công kích, thủ vệ kia xoay người lại, đi tới nơi lúc trước đứng, hai tay đè chặt chuôi đao, mũi đao đứng sừng sững ở giữa hai chân, không nhúc nhích.
"Không có một chút dao động linh lực nào, cũng không có dấu hiệu sinh mệnh, lười làm vật chết?"
Lục Trần đứng cách đó trăm mét, nhìn chằm chằm vào thủ vệ như pho tượng, suy đoán.
Bởi vì hắn nhìn thấy loại đồ chơi này lần đầu, cũng chưa từng nghe nói qua nên có chút tò mò.
"Không phải là khôi lỗi luyện kim chứ?" Lục Trần tự nhủ.
Hắn nghe Vu Chiến nói qua, ngoài nguyền rủa nguy hiểm ra thì còn có khôi lỗi luyện kim trong cung điện màu xám.
Khôi lỗi luyện kim là sản phẩm mà Luyện Khí sư luyện chế ra, lấy đủ loại kim loại luyện chế khôi lỗi, không có sinh mệnh, không thể hấp thu linh khí, thế nhưng lại cực lỳ cường đại, ví dụ như khôi lỗi luyện kim vừa mới công kích hắn đã bộc phát ra lực lượng vượt qua Vương cảnh.
"Hai khôi lỗi luyện kim Vương cảnh." Lục Trần nhìn chằm chằm hộ vệ mặc giáp không nhúc nhích, thần sắc có chút khó xử.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được vấn đề nan giải, hai khôi lỗi luyện kim Vương cảnh ngăn ở cửa lớn, căn bản không vào được.
"Tuy có sức mạnh Vương cảnh, nhưng mà không có sinh mệnh, không có ý thức, cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, ta còn có thể liều mạng." Lục Trần tự nhủ, sau đó, xách theo kiếm lần nữa đến gần khôi lỗi.
Khi Lục Trần đến gần thủ vệ năm mươi mét, thủ vệ vốn giống như con rối không nhúc nhích đột nhiên xoay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần lập tức cảm giác được áp lực, áp lực đến từ Vương cảnh.
Mặc dù khôi lỗi luyện kim không có sinh mệnh, thế nhưng cũng không giống cái xác không hồn, thần sắc đờ đẫn giống người bị mất nguyên thần.
Ngược lại nó giống như một người sống, nhanh chân đi hướng Lục Trần, tay cầm trường đao vung chém tới, chỉ bằng sức mạnh nhục thân là có thể khiến không khí xuất hiện rung động.
Trường đao màu đen mạnh mẽ vô cùng, mang theo sức mạnh không gì phá nổi nhanh chóng chém tới.
Lục Trần không cứng đối cứng, lướt ngang qua bên trái hai trượng, né tránh công kích của khôi lỗi luyện kim.
Keng!
Trường đao màu đen va chạm với mặt đất, giống như cắt đậu phụ, thân đao chui vào mặt đất.
Lục Trần linh động né tránh một kích của khôi lỗi luyện kim, sau đó tay cầm Ngân Nguyệt, bằng tốc độ xuất quỷ nhập thần xuất hiện phía sau khôi lỗi luyện kim, kiếm thế tự nhiên mà thành, hào quang màu bạc chớp động, chém lên phía sau của khôi lỗi luyện kim.
Một tiếng kim loại ma sát cực kỳ chói tai vang lên.
Ngân Nguyệt chém ở trên mình khôi lỗi luyện kim, không hề chém vào bên trong, bị áo giáp cứng rắn bên ngoài chặn lại, dâng lên tia lửa màu vàng.
Lục Trần lấy Ngân Nguyệt điều động kiếm thế, vận dụng lực lượng chín thành, nhưng mà chỉ lưu lại một dấu vết mặt ngoài khôi lỗi luyện kim.
Như vậy có thể nhìn ra, áo giáp mà khôi lỗi luyện kim mặc trên người cũng không phải vật phàm, mà là một loại hộ giáp dung luyện từ kim loại khan hiếm, tuy không giống áo giáp phòng ngự khác, phóng ra bảo vật sáng chói, nhưng mà không thể phủ nhận sức phòng ngự của khôi lỗi luyện kim mặc áo giáp có thể so với Vương khí đứng đầu.
Một kích không thành, Lục Trần nhanh chóng lùi về phía sau, bởi vì phản ứng của khôi lỗi luyện kim hết sức nhanh chóng, đã quay đầu, đồng thời trường đao màu đen trong tay lấy thế hình cung ngang quét tới, muốn chém ngang lưng Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận