Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 215: Nỗi thất vọng của Kim Anh Tuấn

Khoảnh khắc Lục Trần sử dụng Thuật Phong kiếm pháp, thanh niên áo trắng đã hiểu rõ thanh niên trước mặt này, chắc chắn là người đến từ Kiếm Đế cung.
“Không biết hối cải, vậy chặt đứt một tay của ngươi.” Lục Trần như ma quỷ, nâng kiếm tay rơi, một cánh tay mang theo máu rơi trên mặt đất.
Bởi vì đau đớn, thanh niên áo trắng trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai cánh tay hắn chặt đứt, phun trào máu tươi, thấm đẫm mặt đất xung quanh, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Ánh mắt nhìn Lục Trần không giảm đi vẻ oán hận, nhưng lại thêm hối hận.
Lúc đầu, hắn hoàn toàn không xem thanh niên trước mặt này ra gì, một lời không hợp, cậy mạnh ra tay, lại ẩn chứa sát ý, vốn tưởng mình có thể hung hăng đánh chết thanh niên kiêu căng ngạo mạn này.
Nhưng hoàn toàn không ngờ được, người bị thương ngược lại là mình.
Hơn nữa, còn mất đi hai cánh tay.
Mất đi hai cánh tay, đời này không thể dùng kiếm, trở thành phế nhân.
Mà thành phế nhân, có nghĩa là cả đời đều bị hủy.
"Cường giả của Kiếm Đế cung sẽ không tha cho ngươi đâu." Vẻ mặt của thanh niên áo trắng tràn đầy tuyệt vọng, hắn gầm lên với Lục Trần, vô cùng căm hận.
"Ngươi, vậy mà ngươi lại dám phế vị đại nhân này sao." Lúc này, Hàn Hổ đứng ở một bên cũng kịp thời nhận ra, hắn vừa sợ lại vừa giận.
Hắn hoảng sợ, bởi vì vị đại nhân này là tùy tùng của Bạch công tử, mà lai lịch của Bạch công tử lại vô cùng đáng sợ, hắn chính là nhân vật cấp Thánh của Kiếm Đế cung, thân phận cao quý.
Tùy tùng của hắn lại xảy ra chuyện ở Hàn gia, vậy thì chẳng phải trách nhiệm sẽ do Hàn gia gánh vác hay sao, tùy tiện sắp xếp một vị Thánh cảnh tới đây, vậy mà lại có thể khiến cho Hàn gia biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Hắn vô cùng phẫn nộ.
Hàn Hổ không ngờ tới, một thanh niên mới chỉ là Siêu Phàm cảnh trung kỳ, vậy mà lại có thể lấy dưới phạt trên, chém đứt hai cánh tay của Nguyên Thần cảnh viên mãn, mặc dù thiên phú của đối phương phải nói là nghịch thiên, nhưng mà lại rước tới cho Hàn gia một kẻ địch lớn mạnh tới như vậy, trong lòng Hàn Hổ vô cùng tức giận.
"Ngươi có ý kiến gì à." Lục Trần liếc nhìn Hàn Hổ một cái, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Ánh mắt của Hàn Hổ đối diện trực tiếp với Lục Trần, không biết vì sao, nhưng trong lòng hắn bỗng hiện lên ý nghĩ sợ hãi, hắn từ từ lùi lại mấy bước, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã lấy lại tinh thần, trên mặt có chút thẹn quá hoá giận, hắn đường đường là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong lại đi sợ hãi một tên võ giả Siêu Phàm cảnh, đúng là mất mặt.
Hàn Hổ quay đầu nhìn về phía Hàn Ngọc, cả giận nói: "Hàn Ngọc, người mà ngươi dẫn về đã gây ra chuyện lớn rồi đấy."
Hàn Hổ nói xong thì quay người bỏ đi, hắn muốn đi bẩm báo trưởng lão của gia tộc.
Những chuyện như thế này không thể hành xử một cách lơ là được, không cẩn thận, Hàn gia sẽ biến thành vạn kiếp bất phục.
"Cút đi, Kiếm Đế cung có loại người rác rưởi như ngươi, thật đúng là một sự sỉ nhục đối với tên tuổi của Kiếm Đế cung." Lục Trần nhìn theo thanh niên áo trắng, giọng điệu bình thản nói.
Kiếm Đế cung có rất nhiều yêu nghiệt, cường giả như mây, hơn nữa, thế hệ trẻ tuổi vừa mới gia nhập vào Kiếm Đế cung đã lấy làm tự hào, rất nhiều người dùng thân phận là đệ tử của Kiếm Đế cung để ra ngoài bắt nạt người khác.
Bắt nạt là một chuyện, nhưng đi bắt nạt lại còn thất bại, thì đây đúng là một sự sỉ nhục vô cùng đối với danh tiếng của Kiếm Đế cung.
Lục Trần không giết chết người này, thứ nhất là vì nể mặt Kiếm Đế cung, thứ hai, giết chết hắn không phải là lời cho hắn quá rồi hay sao, phế cả hai tay, một đời này sẽ không thể cầm kiếm nữa, đối với hắn, như vậy còn thống khổ hơn cả cái chết.
"Ngươi cứ chờ đấy, Bạch công tử sẽ không tha cho ngươi đâu." Sắc mặt thanh niên áo trắng hết xanh rồi lại đỏ, sau đó quay người bay đi mất.
Chẳng bao lâu nữa Bạch công tử sẽ tới thành Cự Khuyết, đến lúc đó hắn nhất định sẽ bảo Bạch công tử phế bỏ hai cánh tay của kẻ này, khiến hắn cũng phải chịu nỗi đau đớn giống như vậy.
"Sư đệ, một năm không gặp, đến cả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ngươi, sư huynh bội phục bội phục." Kim Anh Tuấn đi tới, chắp tay mỉm cười nói.
Kim Anh Tuấn trông có vẻ như đang khen ngợi Lục Trần, nhưng thực ra trong lòng hắn đang có một cảm giác áp lực, lúc trước hắn xúi giục Lục Trần ra tay, vốn chỉ muốn xem thử xem sau một năm Lục Trần đã tiến bộ tới mức như thế nào rồi, nhưng kết quả lại khiến hắn vô cùng thất vọng, hắn cũng cực kỳ thất vọng về thanh niên áo trắng.
Thanh niên áo trắng không có tinh thần hăng hái, vậy thì làm sao có thể nghiền ép sư đệ Lục Trần đây.
Sao có thể đánh Lục Trần đến mức phải cầu cứu hắn đây.
Đã thua thì cũng thôi đi, lại còn thua nhanh tới như vậy, thật là vô dụng.
Hàn Ngọc cũng chắp tay nói: "Thực lực của Lục công tử khiến bọn ta phải mở rộng tầm mắt, khiếp sợ một phen."
Lời này của Hàn Ngọc là xuất phát từ nội tâm, vượt cấp như Lục Trần đánh bại được Nguyên Thần cảnh viên mãn là cực kỳ ít ỏi, hơn nữa lúc trước nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vị Lục công tử này hình như cũng đến từ Kiếm Đế cung, đây là thế lực lớn siêu cấp của Thanh vực.
Mà bối cảnh của Kim công tử là đến từ Phong Lôi các, nếu như Lục công tử đến từ Kiếm Đế cung, vậy thì sẽ là sư đệ của Kim công tử.
Vậy chẳng phải Lục công tử còn có Phong Lôi các chống lưng hay sao.
Người như thế này, cần gì phải sợ thanh niên vừa mới rời đi quay lại báo thù cơ chứ.
Hàn Hổ bị viện trợ mà hắn tìm từ bên ngoài về đánh cho bị thương, đang cực kỳ tức giận, mà so với Hàn Hổ, hắn còn bình tĩnh hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng xa xôi hơn.
Hắn tin phán đoán của hắn chính xác đến bảy tám phần, nghĩ vậy, Hàn Ngọc càng trở nên trấn định hơn.
Rầm rầm rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận