Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 133: Học phủ kiếm tu đỉnh cao (1)

“Lên đường liên tục hơn mười ngày, ta hơi buồn ngủ, đi về ngủ trước đã.” Lục Trần ngáp một cái, sau đó lười biếng rời đi.
Lục Chính Hằng ở bên cạnh cảm thấy mình bước vào trong mộng ảo. Bởi vì hai người nói về cái gì mà Kiếm Đế cung, hắn chưa từng nghe thấy bao giờ nhưng hắn cũng hiểu được chút ít. Đó chính là Kiếm Thu Dịch đồng ý giúp bọn hắn đối phó với Tề Hoàng.
Hộ vệ xung quanh cũng choáng váng.
Điện hạ không hổ là điện hạ, hai ba câu nói là có thể kéo được Kiếm Thu Dịch, người vốn là địch nhân, vào phe của mình.
Loại cảm giác này giống như là sư kích động khi ngồi tàu lượn siêu tốc.
Lục Chính Hằng vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc là vì rõ ràng Lục Trần giết hai đồ đệ của Kiếm Thu Dịch, nhưng Kiếm Thu Dịch lại lấy ơn báo oán. Còn vui mừng là vì có Kiếm Thu Dịch gia nhập vào thì gánh nặng trên vai bọn hắn được giảm đi rất nhiều.
Lục Chính Hằng dò hỏi: “Kiếm Vương tiền bối, ngài…”
Còn chưa nói xong, Kiếm Thu Dịch đã đánh gãy lời Lục Chính Hằng, khách khí nói: “Lục huynh, không cần gọi ta là tiền bối, chỉ là một đêm bạc đầu mà thôi, gọi ta Dịch Huynh là được rồi.”
Lục Chính Hằng choáng váng, đây là Kiếm Thu Dịch chủ động hạ thân phận xuống, cùng hắn xưng huynh gọi đệ.
Kiếm Thu Dịch là Vương giả tuyệt đỉnh, lại là Kiếm Vương, chiến lực hơn xa hắn. Hơn nữa trong ba tháng Kiếm Thu Dịch tới hoàng cung biểu hiện rất lạnh nhạt, bên trong vẻ thản nhiên mang theo một chút cao ngạo, là sự cao ngạo của kiếm tu. Nhưng bây giờ lại rất khách khí với hắn.
Lục Chính Hằng biết, sở dĩ Kiếm Thu Dich khách khí với hắn chắc chắn là vì Lục Trần.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, Kiếm Đế cung mà hai người nói đến rốt cuộc là thế lực bực nào, Lục Trần ở trong Kiếm Đế cung là nhân vật đóng vai trò gì.
Lục Chính Hằng mở miệng hỏi: “Kiếm… Dịch huynh, Kiếm Đế cung mà các người nói là…”
Kiếm Thu Dịch khẽ giật mình, nói: “Lục huynh không biết Kiếm Đế cung?”
Kiếm Đế cung nổi danh trong mười vực, kiếm tu trong thiên hạ đều tới từ Kiếm Đế cung, vậy mà Lục Chính Hằng lại không biết Kiếm Đế cung. Ánh mắt của Kiếm Thu Dịch nhìn Lục Chính Hằng như là nhìn một kẻ nhà quê, nhưng hắn rất nhanh đã thu lại ánh mắt.
Đồng thời ung dung nở nụ cười,mặc dù Kiếm Đế cung nổi danh nhưng đối với một tiểu hoàng của một tiểu vương quốc nhỏ bé bên trong Thanh vực, nếu đem nó ra so với thành trì của Kiếm Đế cung thì cungx chỉ là một thôn nhỏ nơi núi hoang, chưa từng nghe qua Kiếm Đế cung cũng là điều bình thường.
Kiếm Thu Dịch dùng dăm ba câu để miêu tả đại khái sự hưng thịnh của Kiếm Đế cung.
Nghe xong miêu tả của Kiếm Thu Dịch, mặc dù chỉ là vài lời thôi nhưng khiến cho đầu óc Lục Chính Hằng trống rỗng, thần sắc chấn động.
Học phủ hàng đầu trong mười vực! Tạo thánh chi địa !
Tạo thánh chi địa
Câu đơn này rất có tính kích thích, không ngừng làm nội tâm Lục Chính Hằng chấn động. Cửu thiên thập địa mênh mông vô tận, chỉ một triều Tề Hoàng nho nhỏ cũng đã có lãnh thổ vô cùng rộng lớn, nhưng nhìn ra khắp Hoang vực thì triều Tề Hoàng cùng lắm chỉ là một nơi nhỏ bé chật hẹp.
Mà Kiếm Đế cung lại nổi danh mười vực, là học phủ đứng đầu, có thể thấy được Kiếm Đế cung khác biệt thế nào.
Kiếm Thu Dịch giọng điệu ngạo nghễ, nói: “Lục Huynh, Kiếm Đế cung có tiếng gần xa là tạo thánh chi địa. Từ khi sáng lập đến nay đã được tám vạn sáu mươi lăm ngàn năm, tổng cộng có ba trăm sáu mươi tám vị thánh nhân bước ra từ Kiếm Đế cung, đây là thông tin của mấy trăm năm trước lúc ta rời khỏi Kiếm Đế cung.”
“Trong mấy trăm năm này chắc chắn ra đời thêm Thánh cảnh mới.”
Kiếm Thu Dịch thở dài, nháy mắt mà hắn đã rời khỏi Kiếm Đế cung sáu trăm năm.
Lục Chính Hằng im lặng rất lâu mới có thể tiêu hóa được tin tức trong đầu.
Ở trước mặt Kiếm Thu Dịch hắn thật sự là một tên nhà quê.
Thế giới rộng lớn như vậy, hẳn là nên đi ra ngoài nhiều hơn.
Nhưng Lục Chính Hằng vẫn tò mò hỏi: “Vậy Lục Trần thì sao, hắn là người của Kiếm Đế cung?”
Lục Chính Hằng thoải mái, khó trách tiểu tử này sau khi trở về lại có bộ dạng vênh váo ngút trời như vậy, thì ra gia nhập vào học phủ Kiếm Đế cung bực này.
Kiếm Thu Dịch cảm thán nói: “Không thể ngờ được rằng Ngân Nguyệt, thanh kiếm ngay cả kiếm thánh cũng không tới gần được, lại để Lục Trần lấy được. Nói như vậy thì có nghĩa là hoàng giả giống như Tề Hoàng cũng không có tư cách làm tùy tùng cho Lục Trần.”
hoàng giả
Không biết có phải lời nói của Kiếm Thu Dịch hơi khoa trương hay không mà khiến cho Lục Chính Hằng nghẹn lời.
Cấm vệ xung quanh nghe được lời Kiếm Vương nói cũng như hóa đá.
Năm năm điện hạ ra ngoài rốt cuộc đã trải qua những gì, ngay cả Kiếm Vương tiền bối cũng tôn sùng như vậy.
….
Lục Trần ngủ một giấc đến tối, bôn ba mệt nhọc mấy ngày rốt cuộc cũng đỡ hơn. Vì lôi kéo được Kiếm Thu Dịch nên Lục Trần không hề keo kiệt chút nào, lấy ra một con Long Lân Ngư chiêu đãi mọi người. Chủ yếu là lão già chưa được ăn Long Lân Ngư, một trong bát trân, đặc biệt lấy ra để hắn nếm thử.
Một đại điện nào đó trong hoàng cung, cha con Lục Chính Hằng và Kiếm Thu Dịch ngồi xung quanh.
“Long Lân Ngư, ngươi còn có cả Long Lân Ngư?” Kiếm Thu Dịch nghẹn họng trân trối nhìn.
Long Lân Ngư là một trong bát trân, vô cùng nổi danh. Mặc dù hắn là một Kiếm Vương nhưng chưa từng ăn thử Long Lân Ngư bao giờ. Mấy vị kiếm thánh cường đại trong Kiếm Đế cung, hầu như mỗi người đều nuôi vài con trong hậu viện, nhưng cũng chỉ lấy ra để chiêu đãi khách quý, kể cả Kiếm Vương cũng không có tư cách nếm thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận