Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 860: Đẹp trai còn có được đãi ngộ như vậy

Chỉ thấy một đám cường giả tràn ngập khí tức mạnh mẽ bay tới, tổng cộng có năm người, trong đó có một Vương giả đỉnh phong cộng thêm bốn Hoàng giả, trong đó có một người đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng đại thành, khí tức của Nhân Hoàng đại thành tràn ngập, bao phủ không gian vô tận.
Ngoại trừ bọn họ ra, đằng xa còn có rất nhiều bóng dáng như ẩn như hiện, khí tức tản mát ra trên người cũng không kém, kém nhất cũng là Vương cảnh, những người này đều là cường giả bản địa thành Phi Tuyết, bởi vì cảm nhận được mấy luồng khí tức không che giấu tiến vào thành Phi Tuyết, hơn nữa còn trực tiếp đi đến trên bầu trời Thư gia.
Trong đám Hoàng giả này có một Nhân Hoàng đại thành, chất lượng rất mạnh mẽ.
Rõ ràng là gia tộc Thuần Vu của Hoàng thành phát động lực lượng mạnh mẽ giáng lâm Thư gia.
Bọn họ cố ý đến xem có phải con trai của Thư Mộng Lan có thể thật sự ứng phó phiền phức gia tộc Thuần Vu hay không.
“Ai là con trai của Thư Mộng Lan, lại đây chịu chết đi!” Trong số năm người đến đây, thanh niên chỉ có Vương cảnh đỉnh phong trong số đó lạnh giọng mở miệng hỏi.
Hắn tên là Thuần Vu Không, một đệ tử trung tâm của gia tộc Thuần Vu, mặc dù không sánh được với Thuần Vu Phong nhưng cũng xem như là người có địa vị tôn quý, lần này là hắn dẫn đội đến Thư gia, thân phận của hắn bày ra ở đó khiến Thư gia cũng không dám động thủ với hắn.
“Cái gì mà con trai của Thư Mộng Lan, nhớ kỹ, ta tên là Lục Trần!” Lục Trần đứng lên, nhìn đối phương nói.
“Người chết không cần nhớ tên!” Giọng điệu của Thuần Vu Không âm trầm nói: “Hiện tại ngươi lập tức về Hoàng triều với ta thì bọn ta sẽ không giận chó đánh mèo Thư gia, có thể cho Thư gia một cơ hội kéo dài hơi tàn, nếu như không theo bọn ta trở về vậy thì Thư gia không nhất thiết tồn tại nữa.”
“Cần gì phải nói nhiều như vậy!” Nhân Hoàng đại thành của gia tộc Thuần Vu mở miệng nói, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Trần, nâng bàn tay lên, cách không nắm chặt, chỉ thấy một bàn tay lớn ngưng tụ thế Thiên Địa trực tiếp bắt về phía Lục Trần, giống như muốn bắt Lục Trần đi.
“Lão thân còn chưa chết, ai dám ra tay chứ?” Lý Diên tiến lên một bước, cũng bộc phát ra khí tức của Nhân Hoàng đại thành, triệt tiêu khí tức của Nhân Hoàng đại thành đó.
“Hai người các ngươi chọn một Hoàng giả đi, còn lại giao cho ta.” Lục Trần nhìn về phía Mộ Dung Thu và Tiết Lâm nói.
Lục Trần không bảo Hoàng giả của Thư gia ra tay bởi vì Thư gia vốn có sáu Hoàng giả, mà ba trưởng lão trong số đó một chết hai trọng thương, hai người còn lại là cữu cữu của mình, còn một là ngoại bà của mình.
Hai cữu cữu thì chẳng hy vọng được gì, Lục Trần cũng khinh thường gọi bọn họ ứng đối cho nên gọi Mộ Dung Thu và Tiết Lâm.
Mộ Dung Thu gật đầu mà Tiết Lâm thì chớp mắt, nói: “Tại sao ta phải giúp ngươi.”
Mộ Dung Thu là tùy tùng của Lục Trần, Lục Trần bảo hắn ra tay không cảm thấy quá đáng, nhưng Tiết Lâm nàng vốn không phải là tùy tùng của Lục Trần, không có nghĩa vụ chặn một Hoàng giả thay cho Lục Trần.
Lục Trần nhìn về phía đối phương, dừng lại mấy giây, nói: “Tùy ngươi.”
Thoáng cái đối mặt với ba Hoàng giả, mặc dù hơi khó khăn nhưng đối với hắn cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Tiết Lâm cười hì hì nói: “Đại ma vương, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một nhân tình thì ta sẽ giúp ngươi, thấy thế nào.”
“Không được!” Lục Trần chậm rãi phun ra hai chữ.
Sao hắn có thể tùy ý nợ ân tình một người ngoài, hơn nữa, đây vốn không phải là vấn đề khó giải quyết.
“Tức chết ta rồi, chẳng lẽ ta giúp ngươi ra tay một lần không đáng giá một nhân tình sao?” Tiết Lâm tức giận bĩu môi.
“Không đáng giá!” Lục Trần thản nhiên nói.
Hừ!
Tiết Lâm bị nghẹn lại, không còn gì để nói, sau đó vẫn nói ra: “Nể mặt đại ma vương ngươi trông hơi đẹp trai, ta sẽ miễn phí giúp ngươi một lần.”
Lời của Tiết Lâm khiến người xung quanh cạn lời, ánh mắt của rất nhiều thanh niên có chút phấn khích, đẹp trai còn có thể có đãi ngộ này.
Ánh mắt của Thuần Vu Không nhìn về phía Tiết Lâm không chút che đậy nóng bỏng, trong lòng thầm kích động, vậy mà Thư gia còn có mỹ nữ cấp bậc này, xem ra chuyến này đến không vô ích, đợi diệt Thư gia xong, bản thân phải dẫn mỹ nữ này trở về từ từ hưởng thụ mới được.
Thuần Vu Không hướng mặt về phía Tiết Lâm, hắng giọng một cái, ho khan nói: “Mỹ nữ, lần này Thư gia ắt phải chết, nếu như ngươi không có liên quan đến Thư gia thì nên sớm rũ bỏ quan hệ với bọn họ, đợi lát nữa đánh nhau nếu như làm cô nương bị thương thì không ổn đâu.”
“Ta rất ghét ánh mắt của ngươi!” Tiết Lâm nhìn Thuần Vu Không, lạnh lẽo nói, trong đồng tử còn có tia chán ghét.
Thuần Vu Không không chút che đậy vẻ dục vọng khiến trong lòng nàng sinh ra cảm giác ghê tởm.
“Đã quyết định muốn chết sao?” Ánh mắt Nhân Hoàng đại thành đó của gia tộc Thuần Vu nhìn Lục Trần, giọng điệu lạnh như băng hỏi.
Thân thể Nhân Hoàng đại thành này cường tráng như hổ báo, khí huyết tràn đầy, một đầu tóc đen tung bay theo gió, chỉ đứng ở nơi đó đã cho mọi người cảm giác áp bách vô song.
Không đợi Lục Trần nói, đối phương đã cười mỉa mai: “Ngươi sẽ biết ngay đối nghịch với gia tộc Thuần Vu là chuyện ngu xuẩn cỡ nào, hôm nay không chỉ có ngươi sắp chết, mà người của Thư gia đều phải chôn cùng ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận