Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1671: Thần Đế giáng lâm

Vốn cho rằng như vậy là xong, xem như là trừng trị tên tra nam kia, thật không ngờ, kết quả lại là mang đá đập chân mình.
Mấy năm đầu còn tốt, nhưng có một ngày, Hỏa Thần đột nhiên đến Nguyệt Thần sơn, nói rằng nàng phải chịu trách nhiệm tổn thất.
Sau khi nghe Hỏa Thần giải thích, Nguyệt Thần biết được tên tra nam phụ lòng tỷ tỷ kia lại nuốt hàng trăm linh hỏa, mấy ngọn thần hỏa trong Hỏa ngục, hơn nữa còn chạy trốn thành công.
Sau khi nghe xong, Nguyệt Thần lập tức choáng váng.
Cái này nào phải trừng phạt đối phương, rõ ràng là để đối phương được lời.
Chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau, Hỏa Thần nói bên ngoài nàng cố ý đưa thanh niên kia vào Hỏa ngục chịu trừng phạt, thực ra là âm thầm có ý đồ xấu với thần hỏa của hắn.
Giờ người chạy mất, tổn thất thần hỏa nàng phải chịu.
Nguyệt Thần đương nhiên không chịu, nàng có cố ý đưa đối phương vào để ăn thần hỏa đâu, mục đích chân chính của nàng chỉ là vì trừng phạt đối phương.
Hỏa Thần cho rằng nàng đang giảo biện, bao che trộm cắp, nếu như nàng không bồi thường thì sẽ ở lại Nguyệt Thần sơn.
Hơn nữa, Hỏa Thần nói được làm được, thật sự ở lại Nguyệt Thần sơn, một mực ồn ào để nàng bồi thường thần hỏa.
Mấy năm qua, Nguyệt Thần bị Hỏa Thần lải nhải tra tấn, trong lòng buồn bực muốn thổ huyết, chưa từng thấy Hỏa Thần dai như đỉa như vậy, chẳng phải chỉ tổn thất mấy đóa thần hỏa sao, sao phải nghiêm túc như vậy?
Cuối cùng, Nguyệt Thần bị Hỏa Thần lải nhải đến không chịu được, lập tức sai người đi tìm tung tích của Lục Trần.
Thế nhưng tìm mấy năm cũng không có tin tức gì.
Bên ngoài, mọi người trông thấy Nguyệt Thần đứng yên bất động, có hơi bất ngờ. Nguyệt Thần đang thất thần sao, sao lại đứng yên vậy, nhưng bọn họ không biết là Nguyệt Thần đang buồn rầu tìm người.
May mà trên đài cao, phụ thân Võ Minh mở miệng nói: “Hoan nghênh tiền bối Nguyệt Thần đến Võ gia.”
Những lời này khiến Nguyệt Thần đang trầm tư giật mình tỉnh lại, Nguyệt Thần không hứng thú mà nhìn qua, nàng không có tâm tư xem loại hôn lễ nhàm chán này, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cơ thể mềm mại run lên, bởi vì nàng phát hiện ra người ‘ngày nhớ đêm mong’, vậy mà lại đang thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế.
Nguyệt Thần vô cùng ngạc nhiên, chẳng trách không tìm được tên tra nam kia, hóa ra là chạy đến Võ gia.
Nguyệt Thần sơn cách Võ gia vô cùng xa xôi.
Nhưng tính toán thời gian, đối phương chạy ra khỏi Hỏa ngục đã được mấy năm, một đường bỏ chạy, quả thật có thể đến được Võ gia.
Nguyệt Thần nhìn thấy Lục Trần, lập tức nhớ lại những chuyện mấy năm mình trải qua.
Mà kẻ đầu sỏ kia lại nguyên vẹn không có việc gì, còn có tâm tình tham gia hôn lễ của người khác.
Nguyệt Thần càng nghĩ càng giận, lửa giận từ từ vọt lên, đột nhiên thân hình lóe lên, bay về phía Lục Trần, đồng thời mở miệng quát một câu: “Tra nam, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.”
Nguyệt Thần mang theo uy áp tràn đầy, khoảnh khắc hạ xuống trước mặt Lục Trần, uy áp kia quay cuồng gào thét chấn động khí huyết đang dâng lên của Lục Trần, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Thực ra, vào giây phút Nguyệt Thần xuất hiện, trong lòng Lục trần đã bắt đầu run rẩy, dâng lên cảm giác không ổn, lúc trước hắn không biết tại sao lại đắc tội với người ta, đến mức mình bị nhốt vào trong Hỏa ngục.
Hiện giờ gặp Nguyệt Thần, Lục Trần cảm thấy mình sắp xui xẻo.
Quả nhiên, Nguyệt Thần không nói nhiều lời, trực tiếp hạ xuống trước mặt, dùng uy áp khiến hắn thổ huyết.
Nhưng lời từ miệng Nguyệt Thần khiến Lục Trần khó hiểu.
Tra nam là cái quỷ gì?
Hắn phụ lòng ai?
Chẳng lẽ ngươi là Thần Đế thì có thể nói lung tung à?
Đừng nói Lục Trần bị lời nói kinh hãi thế tục kia của Nguyệt Thần làm sợ, đến cả người xung quanh cũng giống vậy, từng ánh mắt dừng trên người Lục Trần, vô cùng ngạc nhiên.
Chủ yếu là tâm trạng Nguyệt Thần quá xúc động, cộng thêm ba chữ kia có lực sát thương quá lớn.
Còn đám người Tây Môn Vũ, Minh Tử, Tà Vô Không bên cạnh Lục Trần đã sớm ngây ra như phỗng, ánh mắt di chuyển qua giữa Lục Trần và Nguyệt Thần.
“Quả nhiên tin đồn Thần giới đều là gạt người, đều nói ngươi là nữ thần ôn nhu nhất, theo ta thấy, ngươi chính là một bà điên.” Lục Trần nói từng câu từng chữ, bên trong đều chảy máu.
Lục Trần cảm thấy cả người như tan thành từng mảnh, cấp bậc Thần Đế tùy tiện phóng ra một tia uy áp đã làm hắn trọng thương.
Cũng còn may là hắn, chứ nếu là Thần Vương khác thì e rằng thân thể sẽ giống như khí cầu, một phát nổ tung.
Trong lòng Lục Trần có chút khó hiểu, trước khi đến Thần giới hắn chưa bao giờ tiếp xúc với Nguyệt Thần, không hiểu sao đối phương lại có oán niệm lớn như vậy với hắn, quả thực khó hiểu.
Lần này so với lần trước thì thái độ càng biến đổi, rõ ràng hai chữ tra nam là để chỉ hắn.
Trong đầu Lục Trần to gan suy đoán, chắc là Nguyệt Thần bị một nam nhân lừa, nam nhân lừa nàng có dung mạo giống mình vài phần, Nguyệt Thần đã chuyển nỗi hận thù lên người hắn.
Trong lòng Lục Trần nghĩ, càng thấy có khả năng này.
Trong lòng Lục Trần phiền muộn, từ trước đến nay, đều là hắn để người khác chịu oan ức, bây giờ lại phải thay người khác gánh tội.
Thực tế, Nguyệt Thần hét lên hai chữ tra nam kia cũng khiến nàng bối rối, âm thầm nghĩ, không có gì, chỉ là trút giận thay cho tỷ tỷ của mình, nhưng xung quanh có mười mấy vạn tu hành giả, nói ra rất có ý nghĩa khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận