Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 299: Thuộc hạ của Minh Thương thật đáng yêu

Kim Anh Tuấn ngồi xếp bằng trong sơn động, vận công chữa trị vết thương mới có thể đẩy hết tất cả khí lạnh trong cơ thể ra ngoài.
Một lúc sau, Kim Anh Tuấn mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch.
"Mẹ nó, tên chó đó vậy mà dám cướp đoạt Bích Ảnh thần kiếm của Băng Tuyết cung điện, còn để cho ta chịu tội thay hắn." Kim Anh Tuấn nghiến răng nói, nghĩ lại cảm thấy buồn bực không thôi.
Bởi vì lần trước đã lừa gạt họ, sau này dù có nói gì đi nữa, cho dù chỉ rõ mặt Lục Trần nói mọi việc là hắn làm, mọi người trong Băng Tuyết cung điện cũng sẽ không tin lời hắn nữa.
"Haizz, ta sao lại xui xẻo thế này chứ." Kim Anh Tuấn nhìn lên trời than.
Kim Anh Tuấn bỗng cảm thấy bản thân như đang tìm đường chết, rõ ràng biết tên Lục Trần rất tà tính, một khi đối đầu hoặc là đắc tội hắn đều sẽ gặp chuyện xui xẻo, mà hắn còn cố tình không tin.
Lần này hắn còn muốn hãm hại Lục Trần nữa chứ, lấy thân phận của Lục Trần kêu chọc thêm một nhóm địch nhân, giống như khi Lục Trần hãm hại mình khi trước vậy, kết quả giết gà không thành còn mất nắm gạo.
Hazz, lần sau vẫn nên rời xa tên này đi, không thể trêu vào, không thể trêu vào, Kim Anh Tuấn nghĩ thầm một cách vô cùng đau xót.
Lục Trần chạy khắp nơi ở phía bên kia, hắn đi đi dừng dừng, giữa đường còn không ngừng nhặt hơn mười giọt bản nguyên thần Hỏa, khiến uy lực của hắc diễm tăng vọt, bộc phát ra uy lực có thể nhẹ nhàng đốt chết Vương cảnh, cho dù là Hoàng cảnh cũng không thể sơ ý, một khi dẫn lửa thiêu thân, rất có khả năng không thoát được, cuối cùng sẽ bị hắc diễm thêu chết.
Đổi một góc độ khác để nói, mặc dù là linh hỏa nhưng uy lực khủng bố hơn nhiều so với linh hỏa bình thường, cho dù chuyến này xuống đây chưa thật sự tìm được Diệt Thế Hắc Diễm, nhưng Lục Trần cũng đã hài lòng.
Hơn nữa nói không chừng sau này bản nguyên linh hỏa mà hắn có được có thể thăng cấp lên thần hỏa, trở thành Diệt Thế Hắc Diễm thứ hai.
Đương nhiên tỷ lệ này rất rất nhỏ.
Lúc thu thập bản nguyên thần Hỏa, Lục Trần lại nhiều lần gặp được thanh niên áo đen khiến hắn kiêng kỵ, lai lịch đối phương thần bí, còn tản ra một luồng khí tức cao quý bẩm sinh, lần thứ hai nhìn thấy đối phương khiến Lục Trần không khỏi ra tay thăm dò một chút, mà đối phương cũng có suy nghĩ như vậy.
Kết quả hai bên đánh ngang tay.
“Siêu Phàm cảnh mạnh đấy, khí huyết còn hùng hậu hơn cả ta!” Sau khi giao thủ, Lục Trần khiếp sợ không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Thanh niên này là người có sinh mệnh Siêu Phàm biến thái nhất hắn gặp từ trước đến nay, lợi hại hơn nhiều cấp Thánh Tử của các giáo đứng đầu kia.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Trần cũng không biết bản thân đã đi đến đâu, dù sao thì xung quanh rất tối tăm mờ mịt, mang theo ánh sáng huyết sắc, núi non xung quanh chập chùng, trơ trụi, dường như giống y hệt nhau.
Giờ phút này, Lục Trần đang đi trong một sơn cốc, bỗng nhiên có làn gió lạnh thổi đến khiến toàn thân hắn phát lạnh.
Luồng lãnh ý và rét mướt có chút không giống nhau, luồng lãnh ý này lạnh đến tận xương tủy, lạnh đến nơi sâu trong linh hồn.
Cho dù vận công chống cự cũng không chặn được luồng lãnh ý này.
Không lâu sau, có một trận gió lạnh thổi đến, Lục Trần không chịu nổi nữa, muốn co mình rút lui.
Nhưng lúc đi thông qua sơn cốc, một mảng bình nguyên xuất hiện ở trước mặt, ngoài ngàn dặm có một hồ nước có đường kính khoảng chừng hai dặm, xung quanh hồ nước không có thực vật, tất cả đều là đá vụn màu đen, trên mặt hồ nước tỏa ra sương mù, đầu nguồn của cái lạnh chính là làn sương mù này.
“Đó là…”
Bỗng nhiên Lục Trần giật mình, bởi vì hắn đã nhìn thấy một người.
Một người ngồi xổm bên cạnh hồ nước, có một đống lửa nhỏ bên cạnh, cái giá bên trên đống lửa đang nướng đồ.
“Người đó không sợ lạnh sao?” Trong lòng Lục Trần dao động lạ thường.
Hắn cách xa ngàn mét còn thấy lạnh không chịu được, nhưng bên hồ lại có người ngồi nướng đồ.
Chính ngay lúc này, phía sau truyền đến mấy luồng khí tức, Minh Thương dẫn theo mấy người đi đến phía sau Lục Trần.
Minh Thương nhìn Lục Trần một cái, không hề nói gì, sau đó tầm mắt lập tức nhìn về phía nhân vật bên cạnh hồ lạnh.
Mấy người đi theo Minh Thương đến đây là mấy tên thuộc hạ l-ợ-n của Minh Thương lần trước, chính là bọn họ đã cho Lục Trần Khống Hỏa quyết, cho nên Lục Trần thường cùng thiếu chủ cướp đoạt bản nguyên thần Hỏa.
Nhìn thấy Lục Trần cũng ở đây, bọn họ hừ lạnh một tiếng, lập tức quay đầu, không thèm nhìn Lục Trần nữa.
Ban đầu bọn họ vốn muốn ra tay với Lục Trần, cho đến lần trước Lục Trần và thiếu chủ giao thủ vậy mà lại rơi vào thế hạ phong.
Cho nên bọn họ đã dập tắt ý niệm giải quyết kẻ địch cho thiếu chủ.
“Các ngươi đợi ở đây đi!”
Minh Thương mở miệng nói, sau đó mạo hiểm đi về phía hồ nước đằng xa.
Mỗi một bước đi của Minh Thương đều rất khó khăn, khoảng mấy chục bước, cả người đều run rẩy, đó là vì nơi này quá lạnh, không phải rét lạnh mà là một kiểu âm u lạnh lẽo khiến linh hồn run rẩy.
Lục Trần nhìn thấy Minh Thương mạo hiểm tiếp cận hồ nước, hoặc là nói tiếp cận người ngồi bên hồ, có chút nghi ngờ.
Theo bản năng hắn có trực giác, lại gần hồ nước rất có thể sẽ bị đông chết.
Mặc dù chiến lực của tiểu tử cao ngạo lạnh lùng này phi phàm, tương xứng với hắn, nhưng vẫn chưa đi đến bên hồ thì sẽ bị cóng chết.
Lục Trần không hiểu, không hiểu tại sao đối phương lại tìm chết.
“Nghe nói đầm U Minh thông đến U Minh, thứ thổi ra chính là gió U Minh, gió U Minh có thể đông chết người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận