Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1797: Cứng Đầu (2)

Nhìn thấy cảnh này, Ma Bằng gần như tức đến mức hoa mày chóng mặt, hắn tức giận kêu to: "Tiểu tặc vô sỉ, đừng tưởng rằng làm vậy là có thể uy hiếp được ta."
Sau đó, Lục Trần tiếp tục trộm thịt thành công đến lần thứ ba, tiếng kêu của Ma Bằng bén nhọn đến mức xé nát không gian: "Tiểu tặc, ta sẽ không để ngươi yên."
Lần thứ tư...
Lần thứ năm.
...
Mãi cho đến khi Lục Trần thành công ăn trộm thịt lần thứ mười, Ma Bằng vẫn còn thốt ra những lời oán giận tột độ và hét lên rằng muốn giết Lục Trần.
Một cái hố lớn xuất hiện sau lưng hắn vì đã mất đi hơn một ngàn cân thịt.
"Ô, vẫn cứng đầu như thế sao?" Thấy Ma Bằng tức giận không nhượng bộ chút nào, Lục Trần cười lạnh nói.
Lần trước Cự Viên Hoàng Kim kiên trì tới lần thứ mười một, tinh thần đã trở nên tiều tuỵ, nhưng Ma Bằng này không những không mệt mỏi mà còn gầm lên tràn đầy năng lượng, rõ ràng vẫn còn vô cùng ngạo mạn.
Nếu đã phương không đầu hàng, Lục Trần liền tiếp tục.
Sau mười lăm mười sáu lần liên tục, nhìn bộ dạng thê thảm của Ma Bằng, Cự Viên Hoàng Kim mới không thể không khuyên giải hắn: "Ma Bằng, chịu thua đi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bị ăn đến nỗi chỉ còn bộ xương sao?"
Thực ra là Ma Bằng cũng mệt lắm rồi, trước tiên hắn nhìn Lục Trần rồi chửi ầm lên: "Sao trên đời này lại có loại người vô liêm sỉ như ngươi, sao ông trời không giáng sét xuống đánh chết ngươi đi."
Sau khi mắng xong, Ma Bằng chủ động hiến một giọt máu của mình ra, đây là tinh huyết bản mệnh của hắn.
"Mệt rồi, không chơi nữa." Ma Bằng nói xong bèn quay đầu sang một bên.
Ban đầu nghe thấy tiếng tiếng chửi của Ma Bằng, Lục Trần còn nghĩ đối phương vẫn muốn kiên trì, nhưng giây tiếp theo hắn đã hi sinh tinh huyết bản mệnh của mình, chứng tỏ đối phương cũng chỉ to mồm lần cuối mà thôi.
"Thần phục sớm hơn có phải tốt rồi không, sao phải chịu khổ thế này." Lục Trần vừa nói vừa luyện hoá tinh huyết bản mệnh của Ma Bằng.
Cho tới giờ, Lục Trần đã thu phục thành công hai cổ thú nghịch thiên.
Lục Trần nhìn Ma Bằng nói: "Từ này trở đi, ngươi sẽ được gọi là Cứng Đầu."
Ma Bằng ngẩn người, tên kiểu quái gì đây, hắn vội vàng từ chối: "Ta còn lâu mới muốn bị gọi bằng cái tên khó nghe như vậy."
Cái tên này khó nghe quá thể, còn không dễ nghe bằng Lượng Tử của Cự Viên Hoàng Kim.
Lục Trần trừng mắt nhìn Ma Bằng nói: "Phản đối không có hiệu quả, ngươi là chủ nhân hay ta là chủ nhân?"
Ma Bằng: "..."
Dù Ma Bằng có bất mãn trong lòng đến đâu cũng chỉ có thể cam chịu số phận. Từ hôm nay trở đi, cái tên Cứng Đầu này có thể sẽ cùng hắn đi đến hết cuộc đời.
Lượng Tử và Cứng Đầu nhìn nhau và thấy sự bất lực trong mắt đối phương. Hai người họ đều là Vương giả trong số các cổ thú, tâm cao hơn trời, cương quyết không thần phục ai, thà chết chứ không chịu khuất phục Tu La Thần.
Nhưng họ không ngờ rằng, sau vô số năm bị giam cầm, bọn họ lại đầu hàng dưới tay một thanh niên Thánh Đế cảnh, đây là điều bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Họ không sợ chết, chỉ sợ sẽ bị ăn thịt sau khi chết. Với trình độ vô liêm sỉ của thanh niên này, không chừng đến xương cũng sẽ được dùng để nấu canh.
Bọn họ đường đường là Vương giả mà chết kiểu này thì bi thảm quá nên không thể không thần phục đối phương.
Lục Trần nhìn hai người và hỏi: "Đúng rồi, lúc trước các ngươi là Tạo Giới cảnh nhỉ, cần bao lâu mới có thể khôi phục?"
Lượng Tử nói: "Chúng ta cần ăn rất nhiều, ít nhất phải mười đại yêu Thánh Đế cảnh trở lên mới có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong."
Lục Trần nói: "Chuyện này dễ giải quyết, sau khi trở lại Sơn Hải giới, thịt của đại yêu Thánh Đế sẽ có đủ."
Trong Thiên Yêu giới, thứ không thiếu nhất chính là yêu, chỉ cần trở lại Sơn Hải giới, thực lực của hai cổ thú có thể trở lại đỉnh phong.
....
Tại thế giới bên ngoài, tuy đã hơn hai tháng trôi qua nhưng mọi người đều không rời đi, bởi vì bọn họ đang chờ Lục Trần ra ngoài, cũng có người đoán Lục Trần đi lâu như vậy, có phải đã bỏ mạng trong đó.
Nhưng suy đoán này lập tức bị bác bỏ, nếu Lục Trần thật sự bỏ mạng bên trong, Tu La Thần sẽ đóng cửa Trấn Phong chứ không phải để nó mở ra như thế.
Bọn họ không biết tình huống bên trong thế nào nên chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Ơ!
Đột nhiên có một lão quái vật nhìn về phía cửa Trấn Phong. Ngay sau đó, tất cả mọi người chăm chú nhìn sang, bởi vì có một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm truyền ra từ cửa Trấn Phong.
Viu!
Một luồng sáng đen bay từ trong ra ngoài rồi lượn vòng trên không trung.
Mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, đây là một con Ma Bằng có đôi cánh dài mấy ngàn thước, lông vũ đen nhánh sáng ngời, hai mắt toát ra sự kiêu ngạo bướng bỉnh đồng thời tản ra khí tức Thánh Đế, nhưng luồng khí tức này lại khiến cho những Tạo Giới cảnh ở đây cảm thấy bị uy hiếp.
Ma Bằng!
Mọi người lập tức nhận ra thân phận của con chim đen khổng lồ, chính là Ma Bằng hung danh hiển hách trước kia.
Theo sau sự xuất hiện của Ma Bằng là một bóng người màu vàng óng cao khoảng trăm thước, trông cực kỳ uy mãnh bước ra khỏi cửa Trấn Phong.
"Cự Viên Hoàng Kim."
Thấy bóng dáng màu vàng này, mọi người không khỏi giật thót trong lòng.
Ngoài ra còn có một thân ảnh nhỏ bé đang đứng trên vai cự thú màu vàng, tóm lại so với thân thể vạm vỡ của cự thú, nhân loại trên vai thật sự không dễ thấy chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận