Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1695: Giao dịch

Hơn nữa, mấy món cho hắn đều không phải pháp bảo Tạo Giới cảnh bình thường, khả năng chủ nhân tiền nhiệm là nhân vật cấp bậc Đạo Tổ, Thâm Uyên giới này cách Nguyên giới không quá xa, rất gần Sơn Hải giới, ít nhất dù là Thần giới, hay là Thâm Uyên giới đều biết Nguyên giới, cùng với Đạo Tổ chí cao vô thượng, cường giả cấp giới chủ.
Có một khả năng chính là Hắc Sa nhận ra lai lịch của Tuế Nguyệt cung, hoặc là từng gặp chủ nhân đời trước, cho nên mới đưa ra một yêu cầu kỳ quái như vậy.
Nghĩ đến đây, sương mù trong lòng Lục Trần tan biến, trong mắt hiện lên một tia sáng, dựa theo yêu cầu của Hắc Sa, bắn một mũi tên về phía hắn.
Hắc Sa nâng tay lên, dễ dàng đỡ được một kích toàn lực của Lục Trần, Hắc Sa nhắm mắt lại, cẩn thận lực lượng còn lại trên mũi tên, tự mình lẩm bẩm: “Đạo Thời Gian, khí tức đạo Thời Gian thật nồng đậm.”
Một lát sau, Hắc Sa mở hai mắt, ánh mắt dừng trên thân Tuế Nguyệt cung, mắt sáng như sao, ánh mắt khiếp người.
Hắc Sa xem xét kỹ lưỡng một lượt, lập tức nhận ra tới, cung tên này từng được Thời Quang giới chủ sử dụng.
Khi Thời Quang giới chủ còn chỉ là Tạo Giới cảnh, từng tới thế giới quê nhà hắn, pháp bảo cầm trong tay chính là cây cung lớn màu đen trong tay thanh niên này.
Cây cung này là bí bảo đỉnh phong, lại cực kỳ thưa thớt, uy năng hơn xa các pháp bảo Tạo Giới cảnh bình thường khác, cho dù Đạo Tổ sử dụng Tuế Nguyệt cung, cũng có thể tăng lực công kích.
Lúc trước Thời Quang giới chủ cầm Tuế Nguyệt cung trong tay, một mũi tên bắn ra, trời đất tối sầm, thời gian như ngừng lại, không ai có thể tránh.
Muốn né được loại công kích muốn tránh cũng không thể tránh này, ít nhất phải là nhân vật cường đại như Đạo Tổ mới có thể làm được, còn Tạo Giới cảnh viên mãn bình thường, căn bản không thể tránh khỏi, trực tiếp trúng thời gian đạo, yên lặng không thể nhúc nhích.
Thấy cây cung này trong tay thanh niên, trong lòng Hắc Sa xuất hiện một suy nghĩ, thanh niên trước mặt hẳn là truyền nhân của Thời Quang giới chủ.
Đồng thời cũng hiểu vì sao đối phương phải dịch dung thành Chu Dương Huy.
Chu Dương Huy là môn đồ của Vận Mệnh thành chủ, thanh niên trước mặt là môn đồ của Thời Quang giới chủ, hai vị Giới Chủ không hợp nhau, chuyện Vận Mệnh thành chủ đánh bại Thời Quang giới chủ, lưu truyền rộng rãi ở rất nhiều giới, đây cũng không phải bí mật.
Sư phụ không hợp nhau, đồ đệ của hai người há có thể vui vẻ chơi đùa với nhau.

Sau khi Lục Trần bắn ra một mũi tên về phía Hắc Sa thì thấy hắn đứng tại chỗ trầm tư, giống như đang tự hỏi chuyện quan trọng gì.
Lục Trần cũng không quấy rầy đối phương, lặng lẽ chờ.
Hình như mọi chuyện có cơ hội xoay chuyển, có lẽ hắn có thể chuyển nguy thành an.
Một lúc sau, Hắc Sa hồi thần lại, ánh mắt dừng trên người hắn, lạnh nhạt nói: “Thì ra ngươi là đồ đệ của Thời Quang giới chủ, khó trách có nhiều bí bảo hộ thân đỉnh cao như vậy, Thời Quang giới chủ đối với ngươi cũng thật tốt.”
Hắc Sa bình tĩnh nói một đoạn, nhưng không khó nghe ra, trong lời nói có chứa một chút hâm mộ.
Đúng vậy, chính là hâm mộ.
Đây là chỗ tốt của đồ đệ Giới Chủ, ra ngoài rèn luyện, có được một lượng lớn bí bảo đỉnh cao, mà người tu hành sắp Tạo Giới cảnh viên mãn như hắn, bởi vì không có sư phụ lợi hại, ngay cả một món pháp bảo cùng cảnh giới tương xứng cũng không có.
Nếu lúc trước khi Bàng Vân đạo tổ xâm lấn thế giới quê nhà, bọn họ có được bốn món bí bảo đỉnh cao, căn bản không có khả năng xuất hiện cục diện bị Bàng Vân đạo tổ cắn nuốt.
Lục Trần nghe thấy Hắc Sa nói, hơi sửng sốt, đối phương coi hắn thành đồ đệ của Thời Quang giới chủ sao?
Chẳng lẽ Tuế Nguyệt cung là pháp bảo của Thời Quang giới chủ khi chưa trở thành Giới Chủ, chuyện này rất có khả năng.
Thấy Hắc Sa hiểu lầm, Lục Trần cũng không ngu ngốc đi phủ nhận, ừm hừ một tiếng tỏ vẻ thừa nhận
Hắc Sa thấy Lục Trần thừa nhận, trong lòng cũng không chút nghi ngờ.
Không nghi ngờ có phải thanh niên này nhặt được ở đâu hay không, bởi vì chuyện này không cần nghi ngờ, Thời Quan giới chủ vẫn còn sống đấy, không thể tùy tiện ném bí bảo đỉnh cao đi, mặt khác, một vị giới chủ không có khả năng cướp đồ từ trong tay một vị giới chủ khác.
Chỉ có thể chứng minh, Tuế Nguyệt cung là do Thời Quang giới chủ đưa cho thanh niên.
“Nếu ngươi đã là môn đồ của giới chủ, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?” Hắc Sa nhìn Lục Trần nói.
Lục Trần hỏi: “Giao dịch cái gì.”
Hắc Sa nói: “Ta thả cho ngươi một con đường sống, đồng thời, ngươi cũng phải cứu ta?”
“Cứu ngươi?” Vẻ mặt Lục Trần mờ mịt.
Hắc Sa cười khổ nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng người tu hành vốn là Nhân tộc chính thống, lại bị thay đổi huyết mạch, biến thành một con thằn lằn, dù đi đến nơi nào, cũng bị người khác coi như con khỉ mà vây xem, loại cảm giác này rất sảng khoái chứ.”
Trên thực tế Hắc Sa cũng không khác mấy người Lục Trần, đều là Nhân tộc, chẳng qua bởi vì thế giới bị Bàng Vân đạo tổ xâm lấn, bọn họ không giữ được, mà bởi vì thực lực hắn bình thường qua loa, không có trở ngại, đã bị Bàng Vân đạo tổ mạnh mẽ dùng tinh huyết khống chế, bán mạng cho hắn, tấn công sinh mệnh thế giới khác.
Trong lòng Hắc Sa không chỉ không muốn bán mạng cho Bàng Vân đạo tổ, ngược lại hận Bàng Vân đạo tổ thấu xương.
Bởi vì hắn người thân, bằng hữu, cùng với thế giới hắn thề dùng sinh mệnh để bảo hộ, đều đã bị hủy trong tay Bàng Vân đạo tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận