Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 790: Giết Ma tôn (2)

“Ha ha ha, xem ra Lăng huynh là một người sáng suốt!” Trong lòng âm Thiên môn chủ hoàn toàn thả lỏng, thân thiết gọi là huynh đệ, cười nói: “Nếu Nguyên Cơ huynh đã thành tựu vị trí Thánh Vương, vậy có hứng thú đi theo Sát Lục ma tôn cùng nhau sát phạt thiên hạ hay không.”
“Người đó ở Hoàng triều Nam Bình chính là Sát Lục ma tôn sao?” Sắc mặt Lăng Nguyên Cơ hơi thay đổi.
“Không sai!”
Âm Thiên môn chủ cười gật đầu.
Mặc dù Lăng Nguyên Cơ nói chuyện của Hoàng triều Huyết Viêm không liên quan đến hắn, nhưng âm Thiên môn chủ cũng không hoàn toàn buông lỏng cánh giác, cố ý mời Lăng Nguyên Cơ cùng gia nhập với bọn họ, hơn nữa còn tiện nói ra danh hiệu của Sát Lục ma tôn.
Tin rằng nói ra bốn chữ Sát Lục ma tôn, Lăng Nguyên Cơ sẽ không dám có bất kỳ động tác nhỏ nào.
Sắc mặt Lăng Nguyên Cơ thay đổi vốn không thoát được ánh mắt của âm Thiên môn chủ, hắn rất hài lòng với thái độ của Lăng Nguyên Cơ.
“Các ngươi cứ làm việc của các ngươi, không cần quan tâm đến ta, ta cũng không có hứng thú nhập vào Sát Lục ma tôn làm dưới trướng!” Lăng Nguyên Cơ nhìn âm Thiên môn chủ, mặt không biểu cảm nói.
Âm Thiên môn chủ thấy Lăng Nguyên Cơ nói như vậy, cũng không khách sáo với Lăng Nguyên Cơ nữa, lực chú ý đặt lên trên người của Huyết Hầu Nhẫn, mỉm cười nói: “Hoàng chủ, đừng lo lắng, lần này bọn ta đến đây vốn không phải là gây chuyện, mà là tiểu thiếu chủ nghe nói thiên kiêu của Hoàng triều Huyết Viêm rất nhiều, nhất thời ngứa tay, không khỏi muốn qua đây so tài.”
“Mấy lão già chúng ta chỉ có thể đi cùng tiểu thiếu chủ qua đây thôi!” âm Thiên môn chủ vừa nói, vừa nhìn thanh niên áo đen bên cạnh.
Âm Thiên môn chủ vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lên người của thanh niên áo đen.
Tiểu thiếu chủ?
Lẽ nào là đồ đệ của Sát Lục ma tôn sao.
Thanh niên áo đen bên cạnh âm Thiên môn chủ có dáng người trung đẳng, đường nét ngũ quan rõ ràng, làn da tương đối trắng, ánh mắt lõm xuống có chút âm u, khí chất toàn thân tản mát ra cho người ta loại cảm giác tà mị bất kham.
Giờ phút này đôi mắt hẹp dài âm u đảo qua những thanh niên tuổi tác không khác lắm so với hắn, lộ ra mấy phần cương quyết bướng bỉnh.
Dường như hoàn toàn không xem bọn họ ra gì.
Cường giả Hoàng triều Huyết Viêm nhìn chằm chằm thanh niên áo đen, khí chất đối phương phi phàm, trên người chuyển động ma quang màu đen, còn mang theo mấy phần kiêu ngạo.
Tuy rằng chỉ là Hoàng cảnh nhưng khí tức phát ra tuyệt đối là người nổi bật trong Hoàng cảnh, xem ra, rất nhiều thiên kiêu trong hoàng cung hẳn là không ai có thể vững vàng thắng đối phương.
“Ta, Hàn Thiếu Minh, khiêu chiến với tất cả mọi người dưới Thánh cảnh của hoàng cung Huyết Viêm!” Thanh niên áo đen Hàn Thiếu Minh bước về phía trước một bước, giọng điệu rất âm u lạnh lẽo, khiến cho người ta có loại cảm giác rất không thoải mái, hơn nữa trong lời nói lộ ra ý cuồng vọng khiến cho cường giả một phương Hoàng triều Huyết Viêm nhíu mày.
Cho dù là nhân vật tiểu bối phía dưới đều cảm thấy người này thật kiêu ngạo, cần dạy dỗ một trận.
Mặc dù người này cuồng vọng, thế nhưng lại có thực lực cuồng vọng.
Nghe ý của âm Thiên môn chủ, hình như đối phương là đồ đệ của Sát Lục ma tôn.
Nếu là như vậy thì không thể khinh thường đối phương được.
“Sao vậy, lẽ nào người của Hoàng triều Huyết Viêm đều là hạng người nhát gan hay sao, ngay cả dũng khí xuất chiến cũng không có.” Trong giọng nói Hàn Thiếu Minh mang theo một tia châm chọc, ánh mắt lại lần nữa đảo qua trên người vô số thanh niên phía dưới, không chút che dấu vẻ giễu cợt trong ánh mắt, khiến cho đám người nắm chặt tay, trong mắt có lửa giận sinh sôi nảy nở.
“Nghe nói Già Diệp hoàng tử là thiên kiêu đệ nhất của Hoàng triều Huyết Viêm, có hứng thú lướt mấy chiêu hay không?” Ánh mắt của Hàn Thiếu Minh rơi vào trên người một thanh niên áo bạc phía dưới.
Thanh niên áo bào bạc này tên là Huyết Già Diệp, là thiên kiêu đệ nhất của Hoàng triều Huyết Viêm, Hoàng tử còn lại đều kém hơn, hiện giờ Huyết Già Diệp đã là Hoàng cảnh đỉnh phong, cùng cảnh giới với Hàn Thiếu Minh.
“Đối phó với ngươi đâu cần đến Già Diệp đại hoàng tử, ta đến là được rồi.” Một thanh niên khôi ngô bên cạnh thản nhiên nói.
Sau đó thân thể chậm rãi lơ lửng, một luồng khí tức Hoàng giả khủng bố càn quét ra ngoài, tràn ngập toàn bộ hư không.
Thanh niên này nhìn chằm chằm Hàn Thiếu Minh nói: “Ta đến đánh một trận với ngươi.”
“Ngươi…”
Ánh mắt Hàn Thiếu Minh quét về phía đối phương, lộ ra mấy phần miệt thị: “Ngươi không đủ tư cách.”
“Không đủ tư cách, cũng phải chiến mới biết được!” Thanh niên khôi ngô gầm thét, chỉ thấy thân thể hắn bộc phát ra một luồng khí tức khủng bố, hư không xung quanh chấn động, sau đó trong tay xuất hiện một thanh đại chùy màu vàng sậm, một luồng lực lượng vô cùng khủng bố phóng thích ra từ trên đại chùy.
Đại chùy trong tay được huy động, hư không gào thét giống như lôi âm.
Thanh niên khôi ngô cầm đại chùy trong tay, cất bước về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã đến gần trước mặt Hàn Thiếu Minh, đại chùy tràn ngập lực lượng trầm trọng như núi hướng xuống đầu Hàn Thiếu Minh.
Quanh người Hàn Thiếu Minh lóng lánh ra một chùm ma quang hắc ám, hóa thành một thanh liêm đao đáng sợ va chạm với đại chùy, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, không gian truyền ra tiếng nổ rất lớn, năng lượng vô cùng khủng bố lan tràn ra bốn phía giống như từng tia chớp màu đen, cảnh tượng trông rất đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận