Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1901. Công nhận (2)

Đệ tử của ba phái khác cộng lại có tới mấy triệu, có rất nhiều đệ tử trong phái đó ở lại tận nghìn năm, vạn năm đều không đổi phái khác. Tuy có người rất muốn đổi phái nhưng đều không cân nhắc đến Kiếm Đế cung.
Mặc dù Lục Trần vượt qua khảo hạch mức độ khó và trở thành vị phó cung chủ thứ ba, nhưng không thể phủ nhận cảnh giới vẫn quá thấp, thậm chí còn chưa tới Tạo Giới cảnh. Mọi người cho rằng ở bên một võ giả cùng tầng sẽ không học được thứ gì nên chẳng ai tới cả.
Nếu đổi thành một vị Đạo Tổ khác, đệ tử gia nhập Kiếm Đế cung hẳn sẽ nối liền không dứt.
Kiếm Đế cung!
Mọi người đứng tại quảng trường vừa mới dọn dẹp, một nam đệ tử nhìn Lục Trần rồi bỗng nhiên hỏi: “Cung chủ, gia nhập Kiếm Đế cung, ngươi có thể dạy chúng ta cái gì.”
Những người khác cũng nhìn Lục Trần với vẻ mặt căng thẳng.
Nếu cung chủ này không có bản lĩnh thật, vậy có nghĩa họ phải lãng phí nghìn năm, đến lúc đó gia nhập ba phái khác đồng môn sẽ bỏ xa họ, bởi đã gia nhập một phái nào đó rồi thì phải chờ đủ nghìn năm sau mới có thể thay đổi.
Lục Trần nhìn lướt qua mọi người, từ tốn nói: “Mục đích các ngươi đến Vạn Kiếm tông để đi theo Kiếm đạo, muốn tu hành kiếm pháp cao thâm đúng không.”
“Đương nhiên rồi.” Mọi người đáp.
Lục Trần nói: “Ta không có kiếm pháp cao thâm truyền thụ cho các ngươi.”
Mười hai người nghe xong thì mặt lộ vẻ đắng chát.
Lục Trần nói: “Nhưng ta có thể truyền thụ kiếm ý cho các ngươi, đây là nhánh của Kiếm đạo, kiếm ý mà ta hiểu biết đã vượt qua Kiếm đạo.”
“Vượt qua Kiếm đạo.”
“Sao thế được.”
Hắn vừa dứt lời, hơn mười đệ tử xì xào bàn tán, gương mặt tràn ngập hoài nghi.
Lục Trần biết họ không tin, bèn nói: “Chúng ta dùng Kiếm đạo để đấu, ta ngưng tụ kiếm thế, nếu các ngươi hợp lực có thể phá vỡ và muốn rời đi thì ta chắc chắn sẽ không giữ lại. Ta sẽ phá lệ đi tìm tông chủ xin cho các ngươi có thể gia nhập ba phái còn lại, nếu không phá nổi thì các ngươi phải ở lại.”
Hơn mười đệ tử nghe Lục Trần nói thế thì im bặt.
Họ mới cảnh giới Đại Đế, cung chủ trước mặt là Cự Đầu, chiến lực chênh lệch quá nhiều.
Nhưng cung chủ đã nói chỉ so Kiếm đạo, không đấu cái khác.
Mặt khác, họ không tin mười hai người hợp lại không phá nổi Kiếm đạo của cung chủ.
“Được.”
“Cung chủ nói lời giữ lời.”
Mười hai người đều đồng ý yêu cầu của Lục Trần.
Cơ thể Lục Trần chậm rãi bay lên không trung, thần quang nở rộ từ trong cơ thể rồi phóng lên tận trời. Trên trời cao, bỗng nhiên nổi lên một cơn bão táp màu vàng, vô số dòng nước màu vàng chảy quanh bốn phía, tản mát ra hơi thở vô cùng sắc bén.
Mười hai người cảm nhận được uy thế này dần tăng lên thì tỏ vẻ nghiêm túc.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên không, suy nghĩ vừa động thì mây gió gào thét, vô số dòng nước vàng kim hội tụ lại thành một bóng hổ khổng lồ vô cùng oai phong.
Đây là hình thức kiếm ý ngưng tụ, sống động như thật, toát ra uy nghiêm của vua thú, mắt hổ bá đạo và sắc bén mang lại cảm giác không chân thực.
Một áp lực ngột ngạt bao trùm không gian vô tận.
Dù là Lý Huyền và Hải Tu Minh cũng cảm nhận được một áp lực nhẹ nhè.
“Ra tay đi.” Lục Trần nhìn mười hai người.
Trong lòng mười hai người run lên, không dám khinh thường, nhốn nháo triển khai Kiếm đạo của mình, quanh thân hóa thành vô số trường kiếm, đi ngược dòng nước, đánh vào bóng hổ.
Ầm ầm!
Từng thanh trường kiếm tiếp xúc với bóng hổ lần lượt nổ tung, hoàn toàn không phá nổi kiếm thế.
Mười hai người thấy cảnh này thì sắc mặt đầy rúng động, Kiếm đạo của đối phương mạnh mẽ đến nỗi họ tập hợp lực lượng của mười hai người cũng không thể phá nổi.
Vả lại, đây chưa phải là tất cả ngọn nguồn đạo của đối phương, chỉ là đấu đạo đơn giản mà thôi.
Mười hai người gầm nhẹ, không dám nương tay mà dốc hết sức lực.
Kiếm đạo của họ hợp lại với nhau, hóa thành một dòng sông kiếm cuồn cuộn xông lên. Giữa trời đất vang vọng tiếng sóng lớn va chạm vào nhau, khí thế như có thiên quân vạn mã lao nhanh muốn đâm thủng bóng hổ.
Khi dòng sông kiếm phát ra lực lượng ngập trời và đụng vào bóng hổ thì không gian lập tức phát ra tiếng va chạm trầm đục, làn sóng hủy diệt khuếch tán, lan rộng hàng trăm dặm tạo ra cảnh tượng khủng bố.
Tuy nhiên, mười hai người tập hợp sức mạnh cũng không thể phá vỡ bóng hổ được ngưng tụ bởi Kiếm đạo.
Nơi đó giống như có một ngọn núi chắn ngang khiến trong lòng mười hai người khó chịu và đầy đè nén.
Đúng lúc này, bóng hổ gầm lên, móng vuốt to hơn cả cối xay giáng xuống, sức mạnh cuồng bạo đến cực điểm.
Mười hai người hợp lại định ngăn cản đòn đáng sợ này.
Thế nhưng, khi móng vuốt bóng hổ giáng xuống, phòng ngự hợp sức của họ bị phá tan kéo theo sự sụp đổ mục nát, đại đạo tán loạn.
Phốc phốc phốc!
Họ cũng bị cơn sóng xung kích mạnh mẽ này lập tức cuốn lấy cơ thể, người ngã ngựa đổ, chật vật co quắp ngồi dưới đất.
Họ ngồi liệt dưới đất, nhìn Lục Trần đứng trên trời, khí chất thản nhiên thoải mái, vẻ mặt phong khinh vân đạm, rất có phong thái của thế hệ tông sư.
Đầu óc không khỏi nhớ đến một thành ngữ.
Ngưỡng mộ núi cao.
Vị cung chủ này thật giống một tòa núi cao, cho người ta cảm giác cao không thể với tới.
“Các ngươi đã phục chưa?” Lục Trần cúi đầu, nhìn xuống mười hai người với gương mặt vô cảm tràn ngập uy nghi.
“Kiếm đạo của Cung chủ mạnh mẽ, vượt xa chúng ta, quả thật có tư cách dạy bảo chúng ta, ta bội phục.”
Hết chương 1887.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1888
Bạn cần đăng nhập để bình luận