Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1292: Nụ cười cực kỳ hèn mọn (2)

Lục Trần nhận lấy nhẫn không gian, không nhiều không ít, vừa đủ mười vạn phương linh tinh.
Sau khi nhận lấy, Lục Trần hơi nghi ngờ, vốn dĩ lúc trước vẻ mặt lão giả không muốn đưa, sao đột nhiên lại đưa rồi, cứ luôn cảm giác trong này cso lừa lọc gì.
Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, đầu óc hắn cũng hơi mơ hồ.
“Hiện giờ hết nợ rồi chứ?” Lão giả nhìn Lục Trần hỏi.
“Tiền bối có thể đi rồi.”
Lão giả cũng không ở lại, dứt khoát rời khỉ, nhưng trước khi đi trong lòng vẫn thầm lặng lẽ nhắc nhở: “Ta bị vơ vét ba mươi vạn linh tinh, ta bị vơ vét ba mươi vạn linh tinh.”
Lão giả tự mê hoặc mình, mạnh mẽ ám chỉ mình lấy ra ba mươi vạn phương linh tinh là của đi thay người, chứ không phải mười vạn phương.
Lý do hắn vừa đồng ý sảng khoái như vậy là bởi vì nhớ đến nhất mạch Cố thị rất có tiền, lần này hắn giúp Cố thị trả tiền trước, trở về sẽ thêm vào ba mươi vạn phương linh tinh là tiền mua lại mạng sống của Cố Vân.
Nhất mạch Cố thị chỉ cần hỏi Cố Vân, hỏi hắn ở hạ giới có kết thù hay không.
Cố Vân không dám nói dối, như vậy Cố thị sẽ cho hắn ba mươi vạn phương linh tinh.
Nghĩ đến dễ dàng kiếm được hai mươi vạn phương linh tinh, lão giả lập tức vui vẻ rời đi.
Nếu Lục Trần biết suy nghĩ của đối phương thì nhất định sẽ mắng to một câu, người càng già tâm càng đen tối.
Hơn nữa, hắn còn phải cõng nồi thay cho lão giả.
“Có gì đó không đúng.”
Lục Trần nhìn theo bóng lưng lão giả rời đi, gãi đầu, sau khi bóng lưng biến mất không thấy nữa mới mở miệng nói ra một câu.
Lần đầu tiên Lục Trần vơ vét của người khác mà người bị vơ vét không chỉ can tâm tình nguyện cho, ngược lại còn rất vui vẻ.
Vì sao đối phương lại vui vẻ, Lục Trần có chút không hiểu lắm.
Tuy là cảm giác trong đó có gì quái lạ nhưng người ta đã thật sự cho mười vạn linh tinh, không nhiều không ít.
Lục Trần nhìn Liễu Mục và Yến Tử Hiên, chỉ vào đầu hỏi: “Vương Tôn vừa nãy, có phải chỗ này có vấn đề không?”
“Không biết nữa.” Yến Tử Hiên lắc đầu.
Liễu Mục nói: “Hai vị huynh đệ, chúng ta tách nhau ra ở đây đi.”
Giải quyết chuyện của hai tỷ đệ Tông Tiểu Dung, hắn cũng nên khởi hành về Giới thành, mà Lục Trần và Yến Tử Hiên phải đến cửu thiên để tăng tu vi lên tới Chí Tôn cảnh.
Lần này tách ra, có thể đến mấy chục năm hoặc là cả trăm năm nữa ba người mới có thể gặp lại nhau.
Ba người sắp phải mỗi người một ngả, không khí có chút nặng nề, mang theo thương cảm biệt ly.
Đột nhiên, một luồng không khí vi diệu xuất hiện, không gian có hơi chấn động, linh khí thiên địa chạy loạn, bầu trời bỗng nhiên nứt ra một khe hở tối đen, từ trong vết nứt nhô ra một móng vuốt không biết dài bao nhiêu mét, móng vuốt bao phủ bởi vảy màu xanh lục, trên bề mặt vảy cũng có một tầng ánh sáng màu xanh lục, không gian giống như là bị ăn mòn.
Cái móng vuốt xanh biếc này bành trướng khí tức Chí Tôn, tạo ra làn sóng không gian khổng lồ như sóng thần, không gian bao la trong nháy mắt trở nên ngột ngạt.
Cũng ngay tại lúc móng vuốt xanh biếc phá vỡ không gian, một luồng khí tức Thiên Yêu hóa thành cuồng phong, quét sạch bầu trời, uy năng đáng sợ.
Tất cả bách tính ở thành Hà Khê đều ngẩng đầu, da đầu tê dại nhìn móng vuốt to lớn hạ xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
“Thiên Yêu, là Thiên Yêu đến.”
Trong lúc này, toàn bộ bách tính thành Hà Khê hoảng sợ, vô số người lao ra ngoài thành, nhanh chóng chạy thoát.
May thay, mục tiêu chính của móng vuốt to lớn là Liễu Mục, bao gồm cả mấy người bên cạnh hắn, cũng không phải là người thành Hà Khê nên không hề để ý bọn họ chạy trốn.
Liễu Mục cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, thoáng cái thân thể đã trở nên thẳng tắp, kiếm ý Thái âm phóng xuất ra từ thân thể, một cỗ như phong bạo lạnh giá tàn phá bốn phía trên bầu trời, đi tới đâu, không gian đông cứng lại tới đó, vạn vật đều bị quy tắc Thái âm đóng băng, tốc độ của móng vuốt màu xanh lục đột nhiên trở nên chậm chạp.
Xuy!
Liễu Mục giơ tay hướng lên trời quét một cái, kiếm ý lạnh giá thấu xương phá vỡ thiên địa, va chạm với móng vuốt xanh lục, móng vuốt phía trên hình thành một tầng băng sương với tốc độ cực nhanh, như thể sắp bị đóng băng.
Khi kiếm ý Thái âm và móng vuốt xanh lục va chạm với nhau, kiếm ý sắc bén vô biên dĩ nhiên là không xé nát được móng vuốt xanh lục.
Chỉ thấy bên ngoài móng vuốt kia có vô số khí lưu màu xanh lục chuyển động, hoá thành một vòng xoáy xanh, ăn mòn kiếm ý Thái m.
Trong tay Liễu Mục xuất hiện một thanh trường kiếm sáng như tuyết, tiếng kiếm ngâm truyền ra, từng đạo kiếm ý Thái âm lần lượt lưu chuyển ở ngoài thân kiếm, toát ra kiếm ý sắc bén không gì so sánh nổi, đâm về phía móng vuốt xanh biếc, chỉ thấy móng vuốt xanh biếc không chịu nổi vòng xoáy bóp nghẹt do kiếm ý Thái âm tạo thành, từng khúc rạn nứt.
“Liễu Mục, đã nhiều năm không gặp, thực lực của ngươi lại tăng lên không ít, quả không để ta thất vọng.” một âm thanh ngạo mạn vang vọng hư không.
Lục quang lóe lên, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một thanh niên đầu tóc xanh lục, dáng vẻ thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, khí chất siêu phàm, đôi mắt với con người màu xanh lục trông rất yêu dị, trên trán của hắn còn có hai cái sừng nhỏ nhỏ, cũng là màu xanh lục, long lanh óng ánh, xinh đẹp tựa như phỉ thúy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận