Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 631: Thần kiếm giáng thế

Lão giả tóc bạc tên là Cố Thiên Nhai, là cung chủ Kiếm Đế cung. Đời trước, hắn là phong chủ Thiên Kiếm phong, sau được đề cử làm cung chủ cho thế hệ này. Thực lực của hắn vô cùng cường đại, là một trong những người mạnh nhất Kiếm Đế cung.
Võ học của Lục Trần đều là do hắn truyền thụ, Lục Trần không bái hắn làm sư phụ nhưng hắn vẫn được coi như nửa sư phụ của Lục Trần.
Cố Thiên Nhai có chút không hài lòng với Lục Trần, tuy những phương diện khác của Lục Trần đều rất tốt, nhưng hắn không hề kính già yêu trẻ, lần nào nói chuyện đều có thể giết chết nhân khí.
"Ai bảo ngươi doạ ta, lần nào cũng là ta chưa đồng ý mà ngươi đã đi thẳng vào, lại còn không biết gõ cửa." Lục Trần lẩm bẩm.
"Nói đi, lần này đến tìm ta có chuyện gì?" Lục Trần hỏi.
Lão nhân này, nếu không có việc gì sẽ không đến tìm hắn.
Ánh mặt Cố Thiên Nhai tràn đầy kí ức, hắn thổn thức nói: "Nhoáng cái đã trôi qua vài năm, ngươi cũng đã tu luyện đến Nguyên Thần cảnh viên mãn, đã đến lúc cho ngươi nếm thử một phen."
"Cái gì..." Lục Trần mờ mịt hỏi.
Cố Thiên Nhai nhìn hắn, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ngươi có biết lai lịch của Ngân Nguyệt không, hơn nữa tại sao thân kiếm lại có màu đen không?"
Lục Trần thấy bộ dạng nghiêm túc của Cố Thiên Nhai, hắn hơi tò mò, chẳng lẽ Ngân Nguyệt của hắn còn có cố sự gì sao?
Trước đây Lục Trần được đại sư phụ Tô Nghênh Hạ đề nghị đến Kiếm Đế cung tu hành kiếm pháp. Khi vào Kiếm Đế cung, hắn đã nghe được một tin đồn, nghe nói Kiếm Đế cung có một thanh kiếm vô cùng linh tính tên là Ngân Nguyệt sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở một nơi nào đó của một phong bất kỳ trong số chín phong.
Cao tầng của Kiếm Đế cung đã nói rằng bất cứ ai có thể nhận được sự chấp thuận của Ngân Nguyệt thì người đó sẽ là Kiếm tử của Kiếm Đế cung.
Vô số đệ tử vì tin tức này mà phát cuồng đi tìm kiếm Ngân Nguyệt khắp núi hòng lấy được nó. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt sẽ bỏ chạy, không ai được nó chấp nhận cả.
Sau khi đến Kiếm Đế cung, Lục Trần cũng nhìn thấy nó và đuổi theo vài lần, nhưng thanh kiếm này có tốc độ quá nhanh nên không thể đuổi kịp.
Cuối cùng hắn cũng thôi không đuổi theo nó nữa, dù sao mình cũng có năm sư phụ rồi, không trở thành đệ tử Kiếm Đế cung cũng không có gì to tát cả.
Hắn theo Cố Thiên Nhai tu hành kiếm pháp, Cố Thiên Nhai cũng không hề giấu diếm, đưa hết tất cả kiếm pháp cho hắn.
Ngộ tính của hắn khá tốt. Đối với hắn mà nói, kiếm pháp cấp Thánh chỉ cần một tháng nhập môn, ra ngoài trau dồi kiếm pháp, tu luyện đến viên mãn, sau đó tiếp tục tu hành trong Kiếm Đế cung, chắc là hắn chỉ đến đây vài lần.
Không biết từ bao giờ, Lục Trần nhận ra trong lúc bản thân luyện kiếm sẽ có một thanh trường kiếm ánh bạc xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là Ngân Nguyệt.
Hắn đã thử ngưng tụ kiếm ý, cuối cùng phải mất đến nửa năm mới có thể ngưng tụ ra được kiếm ý.
Vào thời điểm kiếm ý được ngưng tụ, Ngân Nguyệt đã dừng lại ngay trước mặt hắn.
Lục Trần thử đưa tay bắt lấy Ngân Nguyệt, ấy thế mà lại thành công.
Vì vậy, hắn nghiễm nhiên trở thành Kiếm tử Kiếm Đế cung.
Sau khi hắn trở thành Kiếm tử, lời đồn về Ngân Nguyệt đã biến mất. Vì vậy những người mới nhập môn sau này không biết gì về tin tức đó cả.
Ngân Nguyệt khá kỳ lạ, tuy là Hoàng khí nhưng lại có linh tính nên nó tâm ý tương thông được với Lục Trần.
Vốn dĩ chưa tới Nguyên Thần cảnh sẽ không có cách nào dùng thần niệm dẫn dắt pháp bảo được, nhưng Lục Trần lại có thể khống chế Ngân Nguyệt.
Cho đến giờ, Lục Trần vẫn cảm thấy Ngân Nguyệt rất bình thường, nhưng cũng có chỗ bất phàm, nhưng bất phàm chỗ nào thì hắn không thể diễn tả ra được.
Hôm nay Cố Thiên Nhai đến chỗ hắn là vì nguồn gốc của Ngân Nguyệt.
Trong khi Lục Trần im lặng, Cố Thiên Nhai vuốt râu trầm ngâm nói: "Mặc dù Ngân Nguyệt trong tay ngươi chỉ là một Hoàng khí bình thường, nhưng nó lại có lai lịch rất lớn. Thân kiếm màu đen kia thật ra được hình thành từ chủ thể là một thanh thần kiếm vô thượng."
"Thần kiếm có linh, dù có rơi ra một mảnh vẫn sẽ ẩn chứa thần tính, nó sẽ tự chọn chủ nhân cho mình. Còn ngươi, chính là kiếm chủ của thế hệ này."
"Thần kiếm vô thượng." Lông mày Lục Trần dựng lên.
"Chắc ngươi cũng biết về nguồn gốc của Kiếm Đế cung." Cố Thiên Nhai nhìn Lục Trần cười hỏi.
Lục Trần đáp: "Tiền bối Kiếm Thần sáng lập ra Kiếm Đế cung, tính đến nay đã khoảng tám mươi sáu ngàn năm trăm năm."
Tiền bối Kiếm Thần là một nhân vật tồn tại từ tám mươi năm trước, tuy có rất nhiều Thánh Vương sống được lâu hơn Kiếm Thần nhưng ít ai có thể sánh được với những đóng góp của Kiếm Thần.
Bởi vì Kiếm Thần tiền bối đã sáng lập nên Kiếm Đế cung, dùng một câu mà người ngoài lưu truyền chính là kiếm tu trên thiên hạ đều xuất thân từ Kiếm Đế cung.
Có thể nói kiếm tu đều từ một mạch mà ra. Kiếm Thần tiền bối là người sáng lập, khai sáng khơi dòng, lĩnh ngộ ra kiếm ý, không phải pháp tắc, nhưng còn khủng bố hơn uy lực của pháp tắc vài phần.
Tuy rằng Kiếm Thần tiền bối đã bước vào Cửu Thiên, nhưng danh tiếng hắn vẫn còn lưu truyền khắp mười vực.
Cố Thiên Nhai mỉm cười lắng nghe hết lời Lục Trần nói, hắn cười hỏi: "Ngươi nói không sai, nhưng ngươi có biết Kiếm Thần tiền bối đã nghiên cứu ra kiếm ý như thế nào không?"
Lục Trần hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải do Kiếm Thần tiền bối sáng tạo ra sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận