Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1627: Hoả ngục

“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, tuy là ta có thù với Tử Vong Nữ Thần nhưng sẽ không phát tiết lên một tên ngoại nhân ngươi.” Nguyệt Thần thoáng nhìn nét mặt sợ hãi kia, khẽ cười một tiếng rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà khổ nỗi ân oán của ta và nàng quá sâu, nay gặp được người có liên quan với nàng cũng muốn trả thù một chút.”
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán Lục Trần, hắn nói: “Ngươi đường đường là một vị Thần Đế, chất chứa oán hận với Tử Vong Nữ Thần, lại đem oán khí phát tiết lên ta, không cảm thấy có chút quá đáng sao?”
Nguyệt Thần chớp chớp đôi mắt linh động, vẻ mặt thành thật, nói: “Ta đánh không lại Tử Vong Nữ Thần, lấy người có liên quan với nàng để hả giận, cái này thì có gì mà quá đáng đâu?”
Lục Trần: “....”
Nghe kỹ mà xem, cái này là lời nói của một vị Thần Đế hay sao, quá không ra gì rồi.
Lục Trần không tiếp tục nói chuyện nữa, bởi vì bị đối phương trói chặt nên nói thêm bất cứ cái gì cũng đều cảm thấy dư thừa, phần phía sau nói không giết hắn thì hẳn là thật.
Nếu như thật sự muốn giết hắn thì trực tiếp cho hắn một đao là được, không cần thiết phải nói mấy lời thừa thãi.
Lục Trần yên lặng, Nguyệt Thần cũng yên lặng nhưng trong lòng suy nghĩ xem nên trừng phạt tên tra nam này như nào.
Nàng và Tử Vong Nữ Thần tình như tỷ muội, phương diện này đương nhiên là đứng về phía tỷ tỷ của mình, tra nam tới Thần giới sao có thể để hắn yên ổn chơi bời được, thật coi nương gia không có người sao.
Thế nhưng Nguyệt Thần vẫn không biết nên làm thế nào để trừng phạt đối phương.
Đánh cho một trận?
Vậy thì quá dễ dàng.
Lỡ mà dùng lực mạnh, nàng sợ là thân thể “mảnh mai” kia không chịu đựng nổi, sau này khó mà giao nộp cho tỷ tỷ.
Đột nhiên, mắt Nguyệt Thần sáng lên, nghĩ ra có một nơi để đi, lập tức đưa tay xách cổ áo Lục Trần như là xách gà rồi bay lên trời.
“Này này, ngươi muốn mang ta đi đâu?” Lục Trần vội vã kêu lên, hắn cảm thấy tốc độ quá nhanh, với thể chất của hắn, vận hành với tốc độ cao như này tạo ra ma sát như muốn bị thiêu đốt, cuồng phong như đao kéo cắt qua mặt, có thể thấy được tốc độ của Thần Đế cảnh nghịch thiên như nào.
Phỏng chừng chỉ cần thời gian rất ngắn đã có thể đi đến địa bàn Thần Đế khác.
Nguyệt Thần không thèm để ý đến Lục Trần, vẫn bay đi với tốc độ cao.
Mấy ngày sau, tiến vào mảnh địa vực nóng bức, mặt trời chói chang trên không, sóng nhiệt khiến cho không gian trở nên méo mó.
Cuối cùng, Nguyệt Thần đưa Lục Trần đến Hoả Thần tông.
Hoả Thần tông!
Một siêu cấp tông môn ở Thần giới, thống lĩnh là Hoả Thần, người khống chế vạn hoả.
Vị Hoả Thần này cũng là đứng đầu trong bảng các Thiên Đế.
“Ha ha, Nguyệt Thần đến tông ta, không biết là có việc gì?” một âm thanh hào sảng vang vọng trong không gian, chỉ thấy hoả diễm trong thiên địa sôi trào cả lên, xuất hiện một vị nam tử trung niên tóc đỏ, quanh thân lưu chuyển hoả diễm hùng hậu, nhiệt độ nóng đến đáng sợ, cảm giác có thể nung chảy mọi thứ trên đời.
“Hoả ngục còn có phòng trống không? Ta đưa một người đi vào.” Nguyệt Thần nhìn nam tử tóc đỏ phía trước, nói.
“Phòng trống sao?”
Đầu tiên Hoả Thần hơi sững sờ, sau đó lại gật đầu cười: “ Đương nhiên là còn phòng trống.”
“Tên này đắc tội với ngươi à?” Hoả Thần hỏi thăm một câu.
“Ừm.”
Nguyệt Thần gật đầu một cái.
“Bà điên!” Lục Trần bất thình lình thốt ra một câu.
Trong chốc lát, một ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt Nguyệt Thần lạnh ngắt, răng nghiến chặt: “Ngươi, ngươi gọi ta là gì?”
Nguyệt Thần không có ngờ tới, tên tiểu tử này mấy ngày nay không nói gì, vừa mới mở được đã khiến người ta tức chết, khi không gọi nàng là bà điên.
“Vị tiền bối này, ngươi gặp qua kiểu người không biết xấu hổ này chưa?” Lục Trần mặc kệ phản ứng của Nguyệt Thần, quay qua nhìn Hoả Thần, nói: “Nữ nhân này có ân oán với Tử Vong Nữ Thần, tự mình đánh không lại nên đem lửa giận trút lên người khác, thật quá không nói đạo lý rồi!”
Hoả Thần nghe lời nói của Lục Trần, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, chẳng phải Nguyệt Thần và Tử Vong Nữ Thần tình như thủ túc sao, vì sao lại có ân oán mà hắn chưa từng nghe qua được?
Nguyệt Thần nghiến răng đến phát ra tiếng, giọng điệu căm hận, nói: “Tranh thủ thời gian mở hoả ngục ra, ta không muốn chờ nữa, cần ném hắn vào ngay lập tức.”
“Được rồi.”
Tuy là Hoả Thần vẫn chưa biết rõ hai bên có ân oán gì nhưng vẫn lựa chọn mở hoả ngục ra, dù sao mấy người bọn họ ở cấp bậc này thì ít nhiều cũng có giao tình.
Hoả Thần duỗi hai tay ra, hướng nắm đấm vào trong hư không một cái, hai bên hướng theo đó bị xé rách, có thể mơ hồ trông thấy phía sau vết nứt là một thế giới hoả diễm, dưới lòng đất phun ra đầy những ngọn lửa nóng rực, sóng lửa cực kỳ kinh khủng tràn ra ngoài.
Hoả ngục là ngục giam nổi danh nhất ở Thần giới, võ giả phạm phải tội ác ngập trời sẽ bị bắt tới nhốt vào hoả ngục, tiếp nhận sự thống khổ của vạn hoả thiêu đốt.
Thấy hoả ngục mở ra, Nguyệt ánh đưa tay đẩy Lục Trần vào bên trong.
Sau đó, hoả ngục đóng lại.
Hoả Thần thấy Nguyệt Thần yên lặng, nói: “Chỉ là một tên tiểu tử Chân Thần cảnh, làm sao mà chọc phải cô nãi nãi nhà ngươi?”
“Quá khinh người, trước hết cứ quản hắn mười năm.” Nguyệt Thần hít thở nặng nề nói, tất nhiên là một câu bà điên mà Lục Trần vừa nói có sát thương cực kỳ lớn, sức lực này khiến Nguyệt Thần nhất thời chưa thể bình tĩnh được.
Hoả Thần thấy Nguyệt Thần tức giận đến mức đó, cũng thức thời không dám hỏi thêm nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận