Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1620: Đợi hồi chiêu (2)

Bang!
Đầu con thằn lằn cùng nguyên thần bị nổ tung, sống chết thật sự đã được định đoạt.
Con thằn lằn lớn cảm thấy vô cùng nhục nhã, bởi vì từ đầu tới cuối, kẻ núp trong bóng tối không hề ra mặt nên không biết địch nhân là ai, hơn nữa kẻ này đã bắn hỏng hoa cũng cúc của mình trước, sau đó mới lấy mạng của mình. Hắn chưa bao giờ gặp kẻ địch nào có nhiều pháp bảo lại còn dùng thủ đoạn đáng khinh thế này.
Ở điểm này thằn lằn khổng ồ dường như đã hiểu lầm Lục Trần, bởi vì lưng có nó quay về phía Lục Trần.
Mũi tên đầu tên của Lục Trần hẳn là đã bắn vào mông nó, nó quay đầu lại nhìn nửa thân sau đã biến mất mới tạo cơ hội cho Lục Trần dùng mũi tên tiếp theo bắn vào đầu nó.
"Thực sự khiến ta không biết phải làm sao, thực lực thấp kém nên phải đợi thời gian hồi chiêu mới tung ra đại chiêu được, cảm giác này rất rất khó chịu." Lục Trần đau khổ gãi đầu, than thở một câu.
Sau đó, bóng dáng chợt loé lên rồi biến mất.
Những người xung quanh bị trọng thương bởi dao động năng lượng, tất cả không khỏi trợn mắt khi thấy lão đại đột tử ngay tại trận.
Ngay cả lão đại cũng chết rồi, bọn họ còn ở đây làm gì, đón gió Tây Bắc sao?
Dù sao cũng đã chết rồi, bây giờ nghiến răng liều mạng vậy.
Tất cả liếc nhau rồi chạy trốn thật nhanh.
Chẳng mấy chốc, nơi này chỉ còn lại một mình Hách Lan Uy.
Thấy xung quanh không còn ai, cơ thể căng cứng của Hách Lan Uy hoàn toàn thả lòng, hắn đáp xuống từ trên không trung, sau đó nhanh chóng chữa thương, chỉ thấy lỗ máu trên ngực, máu thịt phân tách như tế đào đã nhanh chóng nhúc nhích khiến lỗ máu biến mất một cách nhau chóng.
Hách Lan Uy kinh ngạc liếc nhìn toà tháp đen, lòng thầm tự hỏi rốt cuộc cường giả thần bí kia có ý gì, vì sao không hiện thân.
Thật ra Hách Lan Uy có cùng suy nghĩ với thằn lằn khổng lồ, nếu có Thần Đế khí trong tay cùng với cảnh giới cao đến đáng sợ, người đó hoàn toàn không cần phải trốn, nhưng mấy đòn công kích ban nãy đều không đạt tới uy năng của một Thần Đế thực thụ, vì vậy người này đã âm thầm ra tay.
Không phải Thần Đế, không phải Thần Hoàng, có lẽ là chỉ là một Thần Vương.
Khả năng cao nhất là một Thần Vương.
Vì nếu đối phương cùng cấp với Thần Hoàng, sau khi đánh trọng thương thằn lằn khổng lồ, hắn đã có thể không sợ đối thủ và không cần phải lẩn trốn.
Còn về phần cường giả Thần Vương sử dụng Thần Đế khí, không chừng mỗi lần kích phát hẳn là phải tiêu hao lượng thể lực vô cùng khủng bố, đây là nguyên nhân đối phương không dám hiện thân.
Tiếc là suy luận này của Hách Lan Uy chỉ gần đúng, hắn không bao giờ ngờ tới người đã kích phát Thần Đế khí lại là một Thiên Tôn.
Hách Lan Uy từ từ khôi phục một số vết thương, đột nhiên, hắn ngẩng đầu ra chừng suy ngẫm, trong tầm mắt hắn xuất hiện một thanh niên tướng mạo anh tuấn đang bước về phía này. Đối phương vừa vung tay lên đã thấy toà tháp đen đồ sộ nhanh chóng thu nhỏ thành kích thước bằng bàn tay chỉ trong nháy mắt, sau đó toà tháp rơi vào lòng bàn tay hắn.
Sau khi cảm nhận được khí tức của đối phương, tròng mắt Hách Lan Uy như muốn rớt ra ngoài.
Vị 'tiền bối' đã cứu hắn một mạng chỉ có dao động cấp Chân thần, thậm chí còn chưa tới Thần Vương.
Hơn nữa khí tức của đối phương không giống với hệ thống tu hành của Thần giới, đây ắt hẳn là người đến từ bên ngoài.
Tuy rằng trong lòng đang chấn động nhưng Hách Lan Uy vẫn chắp tay nói: "Tại hạ Hách Lan Uy, đa tạ các hạ ra tay tương trợ."
Sau khi Hách Lan Uy đoán ra được cảnh giới của Lục Trần, đường nhiên sẽ không mở miệng kêu tiền bối. Đùa à? Thanh niên này thấp hơn hắn tận hai cảnh giới lớn, hắn tuyệt đối không thể nói nổi hai chữ 'tiền bối' ra khỏi miệng được.
Mặc dù Hách Lan Uy không thể gọi nổi hai chữ tiền bối nhưng hắn vẫn cảm kích, nếu thanh niên này không ra tay, có lẽ hắn sẽ bỏ mạng ở đây. Tuy rằng không muốn đánh đổi mạng sống để đầu nhập Thâm Uyên giới nhưng nếu có thể sống sót, ai lại chọn cái chết bao giờ.
Có thể sống sót chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Hách Lan Uy không khỏi đánh giá Lục Trần một cách tinh tế, dáng người cao ngất, thần thái tự tin phấn chấn, hơn nữa còn toát ra khí chất điềm tĩnh siêu phàm, điểm này đã khiến đối phương tăng thêm không ít mị lực.
Không thể không nói, loại khí chất vô cùng xuất chúng này khó có thể tìm được người nào trong Thần giới ra so sánh được.
Đối phương không chỉ có khí chất siêu phàm mà trên người còn mang theo Thần Đế khí, điều này cho thấy sau lưng thanh niên này có một thế lực siêu cấp.
Thế giới sinh ra cấp Thần Đế thông thường sẽ xuất hiện một hai Thần Đế khí, nhưng phần lớn đều nằm trong tay Thần Đế, không thể tuỳ tiện giao cho vãn bối.
Chứng tỏ rằng thanh niên trước mặt có khả năng đến từ Nguyên giới.
Nguyên giới là trung tâm của chư thiên vạn giới, là một thế giới rộng lớn hội tụ tất cả các cường giả, tổng cộng có ba mươi sáu vị giới chủ, còn cường giả cấp Thần Đế thì nhiều vô kể.
Bởi vì Nguyên giới có nhiều người xuất chúng, cho dù Võ Thần đứng đầu Nguyên giới đi tới Nguyên giới cũng phải rụt cổ thu liễm lại.
Nhiều nhân vật xuất chúng đương nhiên cũng có nhiều vận may, cơ duyên và pháp bảo.
Có lẽ thanh niên này xuất thân từ thế lực siêu cấp của tồn tại giới chủ trong Nguyên giới, hơn nữa còn được chú trọng bồi dưỡng nên ra ngoài rèn luyện mới có được Thần Đế khí.
Nhưng nói đi nói lại, một võ giả Chân thần cảnh có thể thúc phát Thần Đế khí là chuyện chưa từng thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận