Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1644: Làm cướp là một môn học vấn (2)

Thế hệ con cháu trong hoàng thất Mặc Vân thần quốc cũng cực kỳ xuất chúng, thậm chí có người còn kết giao với thế lực cấp Thần Đế.
Một nơi có hai Thần Hoàng, hơn nữa thiên tư con cháu hoàng thất cũng không tồi, lại giao tiếp bằng hữu rộng rãi, chuyện này có nghĩa thần quốc có thể thịnh vượng trong một thời gian dài.
Giờ phút này, kinh thành Mặc Vân thần quốc, thành Mặc Vân, trong một gian khách điếm.
Lục Trần đọc thuỷ tinh ký ức, nắm rõ tất cả thế lực, kết cấu, phân chia của thành Mặc Vân trong lòng, sau đó nhìn Bạch Hạo nói: "Khi ngươi một nơi nào đó bất kỳ, bước đầu tiên là mua thuỷ tinh ký ức để tìm hiểu kết cấu vào bối cảnh nơi đó, trong chuyện như thế này, đương nhiên phải làm kẻ chủ động, đương nhiên phải đi cướp của kẻ giàu có nhất, cũng chính là hoàng thất."
Bạch Hạo cẩn thận lắng nghe, sau đó hỏi: "Tiền bối, bước tiếp theo là gì?"
"Ngươi chờ một lát."
Lục Trần nói xong liền vội vàng biến mất khỏi gian phòng.
Thấy Lục Trần biến mất, Đại Tiểu Kiều vội vàng kéo Bạch Hạo nói: "Thiếu chủ, thừa dịp người này không ở đây, chúng ta mau đi đi."
Suốt dọc đường, Đại Tiểu Kiều đều đang tìm thời cơ rời đi nhưng không có cơ hội. Bây giờ tiền bối kia không có ở đây, rời đi là một cơ hội tốt.
Bạch Hạo lắc đầu nói: "Ta không đi."
Đại Kiều sốt sắng nói: "Thiếu chủ đừng tuỳ hứng nữa, người này có lai lịch không rõ..."
Nhưng không chờ Đại Kiều nói tiếp, Bạch Hạo đã sờ đầu rồi nói với vẻ mặt kỳ quái: "Đại Kiều tỷ, ngươi đừng nói nữa. Ta tin là ngươi cũng có thể nhìn ra, vị tiền bối này không có ác ý với ta. Hơn nữa không biết tại sao, ta có cảm giác vô cùng quen thuộc với vị tiền bối này, giống như thể đã quen biết từ lâu."
"Vị tiền bối này rất có thể quen biết ta, có giao tình sâu đậm với ta..."
Trong mắt Bạch Hạo tràn đầy sự mê mang, hắn có thể chắn chắn mình chưa từng gặp vị tiền bối này bao giờ, nhưng tại sao lại cảm thấy quen thuộc, thật sự rất kỳ lạ.
"Hơn nữa, ta nhất định sẽ đạt được bản lĩnh cướp bóc thực thụ." Bạch Hạo nắm chặt nắm đấm, hai mắt sáng lên, kiên định lập lời thề: "Đại Kiều tỷ, Tiểu Kiều tỷ, chờ ta học xong toàn bộ công pháp ăn cướp của tiền bối, ta sẽ đi cướp của hắn."
Đại Tiểu Kiều: "...."
Lục Trần không biết rằng nhi tử của mình vẫn đang nghĩ đến việc cướp mình, nếu biết được nhất định sẽ cởi quần hắn ra rồi đánh vào mông hắn một trận.
Không lâu sau, Lục Trần trở lại, trong tay còn mang theo một thanh niên, đối phương mặc cẩm y ngọc phục, lưng đeo ngọc bội. Y phục của hắn trông vô cùng tinh xảo mỹ lệ, trên người còn toát ra khí chất tôn quý.
Thanh niên này tên là Mặc Vân Phi, là con cháu hoàng thất Mặc Vân, con trai thứ chín của quốc chủ thần quốc hiện tại, người này có thiên phú xuất chúng, trong số các hoàng tử, hỉ có Tứ ca mới có thể vượt qua hắn.
Giờ phút này, trên mặt Mặc Vân Phi tràn đầy hoang mang và kinh ngạc.
Vừa rồi, thời gian một chén trà nhỏ trước, hắn đang tu luyện yên ổn trong phủ đệ, đột nhiên có một thanh niên xa lạ xông vào, không nói gì đã bắt hắn đi mất.
Thanh niên này có tu vi tương đương với hắn nhưng hắn hoàn toàn không phản kháng được chút nào đã bị trấn áp rồi bị bắt đi. Thanh niên này rốt cuộc là quái vật phương nào vậy, sao hắn có thể bắt mình đi mà không làm kinh động tới hộ đạo giả Thần Vương?
Lục Trần ném Mặc Vân Phi xuống đất, nhìn về phía Bạch Hạo nói: "Người này là Cửu hoàng tử của hoàng thất Mặc Vân. Tuy có thực lực bình thường nhưng trong số rất nhiều hoàng tử, hắn là người có thiên phú vượt xa các huynh đệ khác. Điều đó cho thấy rằng tất cả tài nguyên của hoàng thất Mặc Vân đều đang nghiêng về hắn, đồng thời cũng chính là con dê béo mà ta săn được."
Bạch Hạo tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, cuối cùng gật đầu nói: "Tiền bối, từ này về sau ta đã biết nên chọn dê béo như thế nào rồi."
Một giọt mồ hôi lạnh lăn từ trên trán Mặc Vân Phi xuống, hắn... hắn lại bị so với con dế béo, mấy người này muốn cướp hắn sao?
Mặc Vân Phi hơi choáng váng, hắn cảm thấy rất bối rối, hắn bị bắt cóc ngay trong phủ đệ tại thành Mặc Vân sao?
Tuy cảm thấy vô cùng hoang mang nhưng sự thật đã nói cho hắn biết, hắn thật sự đã bị bắt cóc.
Các vị muốn tống tiền? Rất đơn giản, muốn bao nhiêu thần tinh, ta có thể cho các ngươi, sau đó thả ta ra được không?" Mặc Vân Phi gượng cười nói.
Mặc Vân Phi không hề chống cự, cũng không hề uy hiếp, bởi vì thanh niên trước mắt có thực lực quá biến thái nên uy hiếp gì cũng vô dụng. Đối phương đã dám bắt hắn có nghĩa là không thèm để hoàng thất Mặc Vân vào trong mắt.
Lục Trần không quan tâm Mặc Vân Phi nói gì, hắn tháo nhẫn không gian trên ngón tay ra, sau khi nhìn lướt qua bèn nói: "Năm mươi vạn khối thần tinh, tài nguyên cũng tàm tạm."
Mặc Vân Phi choáng váng đầu óc, tên này biến thái quá thể, người ta còn có thể chơi đùa vui vẻ nữa, vì sao cùng một cảnh giới nhưng lại nhìn thấu qua cấm chế trong nhẫn không gian như không có gì.
"Cướp có thể được chia thành một lần và nhiều lần. Ví dụ như người trước mặt này, ngươi có thể lấy đi toàn bộ bảo vật của hắn mà không để lại bất cứ thứ gì, nhưng cũng có thể cướp thành mấy lần, mỗi lần lấy hai phần ba." Lục Trần nhìn Bạch Hạo nói.
Bạch Hạo khó hiểu: "Tiền bối, cướp hết một lần với mỗi lần cướp hai phần ba có gì có khác nhau sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận