Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 448: Ai nấy đều lạnh sống lưng

Trước đây, hắn tìm hiểu bí cảnh Tứ Thánh, chỉ biết là một trận pháp không gian cực lớn vô cùng, bao phủ một đại lục rộng lớn bao la bát ngát, mà ngoại giới cũng lưu truyền như vậy, chỉ biết là bí cảnh Tứ Thánh rất lớn, có rất nhiều bảo vật.
Lần này bí cảnh Tứ Thánh mở ra, bí mật bên trong cũng công khai theo đó.
Nghe nói phạm vi của bí cảnh Tứ Thánh có thể sánh với lãnh thổ của một Hoàng triều, địa vực bát ngát như vậy, rốt cuộc cần có trận pháp không gian cấp bậc gì mới có thể đựng được một lãnh thổ tương đương với Hoàng triều.
Điều này khiến Lục Trần chậc chậc sợ hãi.
Bên trong bí cảnh được phong tỏa, linh khí không tràn ra ngoài được, có rất nhiều thiên tài địa bảo, kỳ trân dị quả, ngoài ra ngoại giới còn đồn bên trong bí cảnh có Thánh dược thập giai, vừa nãy đệ tử đó cũng xác nhận quả thật có việc này.
Nhưng có bảo vật và cơ duyện cũng có nghĩa là sẽ có nguy hiểm, bên cạnh rất nhiều kỳ trân dị quả đều có yêu thú bảo vệ, không cẩn thận thì sẽ mất mạng.
Ngoài ra bên trong còn có dân bản địa, nghe nói là hậu duệ của Thượng cổ, nên đệ tử Tứ Thánh sơn vào bên trong lịch luyện cũng có tỷ lệ mất mạng.
Sáng sớm, Tứ Thánh sơn rất yên tĩnh, bị một lớp sương trắng bao phủ, sương mù mênh mông một mảng giống như đang ở giữa tiên cảnh.
Keng!
Tiếng chuông hùng hậu du dương phá vỡ sự yên tĩnh của sáng sớm, truyền khắp mọi ngóc ngách của Tứ Thánh sơn.
Tiếng chuông vang lên, vô số người tĩnh tu mở mắt ra, chợt đứng dậy.
“Bí cảnh đã mở, mau đến Kỳ Thánh cung.”
“Đã đợi nửa tháng, cuối cùng bí cảnh cũng mở ra.”
Từng bóng dáng bay về phía Kỳ Thánh cung, xuyên qua trong tầng sương trắng.
“Sư muội, chúng ta cũng đi thôi!” Trong phòng trúc, Lục Trần đứng dậy mở miệng nói.
“Được!” Liễu Khuynh Thành cũng đứng lên.
Hai người họ đi theo đội ngũ của Cầm Thánh cung về phía Kỳ Thánh cung, bay qua bốn năm ngọn núi, xa xa đã nhìn thấy một điện vũ hào hùng khí phái, mà giờ phút này, bốn phương tám hướng đều có người hội tụ lại đây, sau đó dừng lại xung quanh đại điện, không thể không nói, rất nhiều người giống như sủi cảo, rậm rạp chằng chịt.
Những người quen biết tụ lại với nhau giống như một nhóm nhỏ, từng nhóm nhỏ đầy không trung.
Rất nhiều Hoàng triều cường thịnh, người đến quá nhiều giống như kéo cả nhà mấy trăm người đến, giống như hận không thể quét sạch đồ vật bên trong bí cảnh.
Cũng có Hoàng triều có rất ít người đến, chỉ có mấy chục người.
Hoàng triều của Thanh vực ít nhất có hơn một ngàn người, rất nhiều Hoàng triều xa lạ, một Hoàng triều có mấy chục đến hơn trăm người đến, hội tụ lại cũng có hơn mười vạn người.
Còn lại chỉ là mấy thế lực nhất lưu, đạo thống đứng đầu, những thế lực này có rất nhiều người đến, có thế lực có khoảng hơn một ngàn người.
Hơn nữa nhân số của đệ tử Tứ Thánh cung có lẽ là hơn hai mươi vạn.
Thoạt nhìn rất nhiều, nhưng nghe nói không gian bí cảnh Tứ Thánh lớn như Hoàng triều, tiến vào trong bí cảnh lại có vẻ rất ít.
Tất cả đệ tử thế lực tới có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện hoành tráng như vậy, ai nấy đều vui mừng nhìn trái nhìn phải.
Lục Trần nhìn quanh một lượt, nhìn thấy rất nhiều người quen, ví dụ như trong đám đệ tử Mộc Kiếm phong có một thanh niên khí vũ hiên ngang.
Có mấy người có khí chất xuất sắc giống như bẩm sinh, cho dù đứng trong biển người cũng không che giấu được khí chất xuất trần, mà Mộc Tinh Hà chính là một trong số đó.
Mộc Tinh Hà là cấp Thánh Tử của Mộc Kiếm phong, rất xuất sắc, xếp hạng thứ ba trong chín cấp Thánh Tử cửu phong.
Mặc dù Mộc Kiếm phong không xếp vào hạng ba ở Kiếm Đế cung, nhưng Mộc Tinh Hà vẫn có thể tiến vào hạng ba trong chín Thánh tử.
Mộc Tinh Hà nhận thấy có ánh mắt dừng lại trên người, quay đầu lại, tầm mắt xuyên qua biển người vội vã, cuối cùng dừng lại trên người Lục Trần.
Mộc Tinh Hà nhướng mày.
Mười ngày trước, Kiếm Tam công tử nhấc lên phong bạo ở Cầm Thánh cung, lúc ấy hắn đang bế quan, sau khi xuất quan có nghe nói, hơn nữa còn nghe nói Kiếm Tam công tử bảo hắn lăn qua đó.
Mộc Tinh Hà hơi tức giận, ai chứ, lại chảnh như vậy.
Hơn nữa còn nghe nói Kiếm Tam công tử có thân phận không đơn giản ở Kiếm Đế cung, có quyền trục xuất đệ tử bình thường ra khỏi Kiếm Đế cung.
Cho nên đã hỏi trưởng lão Mộc Kiếm phong, nhưng đối phương chỉ cười nói một câu, sau này ngươi sẽ biết.
Cho nên giờ phút này Mộc Tinh Hà rất tò mò rốt cuộc Kiếm Tam công tử là ai, nhưng hiện tại nhìn thấy đối phương rất xa lạ, trong ấn tượng hoàn toàn không có người này.
“Kỳ lạ, sao ta lại có cảm giác quen thuộc, chưa thấy qua gương mặt của người này, nhưng sao chiều cao này lại hơi giống tiện nhân Lục Trần đó vậy.” Mộc Tinh Hà lẩm bẩm, chợt giật mình: “Lẽ nào Kiếm Tam công tử là Lục Trần.”
“Không đúng, không phải tên khốn Lục Trần đó ở Hoang vực sao, nghe nói đã chơi Tử Hằng rất thảm, không lẽ quay về rồi sao?” Mộc Tinh Hà nói thầm một câu.
Mấy tháng trước, Hoang vực truyền đến chuyện Tử Hằng bị chơi truyền khắp trên dưới Kiếm Đế cung, đứa nhỏ xui xẻo này bị Lục Trần đào hố đến nghi ngờ cuộc đời, trở thành trò cười của Kiếm Đế cung.
Lập tức, ánh mắt Mộc Tinh Hà nhìn về phía đệ tử Tử Tinh phong cách đó không xa, đứng đầu là một tên nhóc dáng người thẳng tắp, tướng mạo đường hoàng, không phải là người bị hại Tử Hằng thì còn là ai.
Cùng lúc này, Lục Trần cũng nhìn thấy Tử Hằng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận