Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 336: Cổ Hải khiếp sợ

Lục Trần chọn một bình Lôi Liệt tửu thượng đẳng, rượu vô cùng mạnh, nhưng không thể phủ nhận nó có thể tẩm bổ thân thể, uống lâu dài có lợi cho thân thể.
Chỉ là quá đắt, mười vạn linh thạch một bình, không có bao nhiêu người có thể uống nổi.
Sau khi uống rượu xong, Lục Trần đặt chén rượu xuống, nói: “Tiểu nhị, tính tiền.”
“Khách quan đi thong thả.”
Đợi Lục Trần thanh toán rời đi rồi, tiểu nhị cúi đầu khom lưng, dù sao thổ hào uống đến loại rượu thượng đẳng này, trong cả thành Hà Khúc cũng không có bao nhiêu người.
Lục Trần ra khỏi tửu lâu, đi trên đường cái rộn ràng, người đến người đi, hắn đã nghe ngóng Cổ gia có mở một chi nhánh ở thành Hà Khúc, chuyên cung ứng hàng cho thành Hà Khúc, tên là Cổ gia tửu phô, do danh tiếng Cổ gia tửu phô vô cùng lớn, một kiến trúc cao lớn nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Lục Trần.
Kiến trúc cao tới ba tầng, cửa lớn ở giữa viết bốn chữ Cổ gia tửu phô.
Từ xa đã ngửi được mùi rượu nồng đậm, tràn ngập trong không khí, bay ra từ trong tiệm.
Trước cửa cửa tiệm Cổ gia, khách hàng nối dài không dứt.
Lục Trần cất bước đi, đi vào bên trong, lập tức liền có người đến hỏi thăm: “Khách quan, xin hỏi ngươi muốn mua rượu gì?”
Lục Trần nói: “Ta không mua rượu, gọi người phụ trách chỗ này của các ngươi ra đây!”
Tiểu nhị ngẩn ngơ, hắn không nghe lầm chứ, vừa đến đã muốn gặp người phụ trách của bọn họ à, có điều hắn vẫn mỉm cười nói: “Mong ngươi chờ một chút, ta đi thông báo một chút cho Cổ Hải chưởng quỹ, về phần chưởng quỹ có thể gặp ngươi hay không, vậy thì không phải là việc do ta có thể quyết định.”
Sau đó, tiểu nhị của tiệm này tiến vào nội đường.
“Khách quan, thật ngại quá, chưởng quỹ bọn ta bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp ngươi!” Chốc lát sau, trên mặt tiểu nhị áy náy nói.
“Làm phiền ngươi lại đi nói một chút, ta có ý muốn làm ăn với hắn!” Lục Trần đứng chắp tay, thản nhiên nói.
“Chuyện này…”
Tiểu nhị chần chờ, nhưng vẫn đi vào bẩm báo.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị lại ra, nhưng lần này có một người theo sau, một lão già khoảng sáu bảy mươi tuổi bước nhanh đến, khí sắc hồng nhuận, ánh mắt mang theo uy nghiêm nhàn nhạt, trên người tỏa ra khí tức vương giả như có như không, rất rõ ràng đây là một võ giả cấp bậc Vương cảnh.
Cổ Hải là người phụ trách Cổ gia thành Hà Khúc, đi theo tiểu nhị ra ngoài.
“Chưởng quỹ, là hắn muốn gặp ngươi!” Tiểu nhị chỉ vào Lục Trần nói.
Cổ Hải lại nhìn Lục Trần, liếc một cái là xuyên qua cảnh giới của Lục Trần, chỉ có cảnh giới Siêu Phàm cảnh viên mãn, sắc mặt của hắn nháy mắt trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ngươi thấy ta rảnh lắm à, một người tùy ý muốn gặp ta thì đến thông báo, có phải sau này ai muốn gặp ta đều có thể đến quấy rầy ta không.”
“Xin lỗi chưởng quỹ, ta…” Lúc này, toàn thân tiểu nhị run lên, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Sau đó Cổ Hải nhìn về phía Lục Trần, trong giọng nói hàm chứa sự không kiên nhẫn.
“Ta cần Cổ gia các ngươi giúp ta ủ rượu.” Lục Trần cũng không hề để ý thái độ đối phương, mở miệng nói rõ ý đồ đến đây.
“Rượu gì?”
Cổ Hải hững hờ hỏi.
Cổ gia bọn họ là thế gia ủ rượu, danh vọng rất lớn, rất nhiều nhân vật lớn, hoặc là thế lực cần rượu đặc biệt thì sẽ tìm tới cửa bọn họ ủ chế riêng.
Cổ gia bọn họ khi ủ rượu đều sẽ thu hai phần mười thù lao.
Ví dụ chỉ định muốn ủ chế rượu gì, phải tự mình chuẩn bị nguyên liệu để ủ rượu, ủ chế mười bình, Cổ gia bọn họ lấy hai bình.
Lục Trần chậm rãi nói: “Hổ Liệt tửu.”
Lúc đầu, Cổ Hải cũng không hề để ý Lục Trần, dù sao một một Siêu Phàm cảnh có thể lấy ra nguyên liệu trân quý gì để luyện chế rượu chứ, nhưng theo lời Lục Trần nói, Cổ Hải bỗng giật mình, ánh mắt kinh dị không xác định nhìn Lục Trần, con mắt híp lại lóe ra tinh quang, giống như là muốn nhìn thấu Lục Trần.
Hắn không nghe lầm chứ, thanh niên này lại muốn hắn luyện chế Hổ Liệt tửu.
Hổ Liệt tửu xếp thứ năm trong bảng xếp hạng rượu ngon.
“Điều ngươi nói là thật à!”
Cổ Hải nhìn chằm chằm Lục Trần mấy giây, không xác định.
Lục Trần trợn trắng mắt, nói: “Ngươi thấy ta đùa ngươi thì được gì.”
Cổ Hải nhìn thoáng qua xung quanh, nơi bọn họ ở hẻo lánh, không có nhiều người chú ý, bèn nói: “Đi vào theo ta!”
Cổ Hải nói rồi đi vào hậu viện.
Lục Trần đi theo phía sau hắn.
Cổ Hải quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Trần, đôi mắt lóe lên tinh quang nói: “Người trẻ tuổi, ngươi thật sự muốn luyện chế Hổ Liệt tửu à.”
Trong lòng Cổ Hải cũng không bình tĩnh, thậm chí có chút kinh hãi.
Thanh niên này lại muốn luyện chế Hổ Liệt tửu.
Hổ Liệt tửu là gì, đương nhiên bọn họ biết, bởi vì tổ tiên của hắn đã từng trộm luyện chế, nhưng mấy ngàn năm nay đều vô duyên trong việc luyện chế Hổ Liệt tửu, chủ yếu là nguyên liệu Hổ Liệt tửu cần quá khắc nghiệt, đó chính là xương hổ cấp Thánh.
Đối với thế gia ủ rượu, ủ rượu không khó khăn, nhưng nguyên liệu rất khó.
Xương hổ cấp Thánh quá trân quý, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Mặc dù Cổ gia bọn họ là thế gia ủ rượu, có Nhân Hoàng bảo vệ, nhưng cũng không lấy được xương hổ cấp Thánh.
Tâm niệm Lục Trần khẽ động, móc ra một bộ xương hổ khổng lồ, trên cơ bản bày đầy cả hậu viện, mở miệng nói: “Xương hổ này có thể luyện chế ra bao nhiêu bình Hổ Liệt tửu.”
“Xương hổ cấp Thánh!”
Cổ Hải trực tiếp bổ nhào lên xương hổ, ánh mắt sáng rực như nhìn chằm chằm một mỹ nhân tuyệt thế, không dời nổi tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận