Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 268: Kẻ địch chất lượng

“Được, ngươi đi đi!” Lục Trần xua xua tay.
Thanh niên bịt ngực, khập khiễng chạy đi.
Lục Trần nhìn đối phương rời đi, thầm đếm số bước, một bước, hai bước, mười bước, ba mươi bước.
Lúc thanh niên đó đi được ba mươi chín bước, chuẩn bị bước qua bước thứ bốn mươi thì Ngân Nguyệt lại được ném ra.
Phụt!
Ngân Nguyệt lần nữa xuyên qua cơ thể của thanh niên.
Thân thể thanh niên lại bị Ngân Nguyệt xuyên qua, cả người ngã xuống đất.
Lục Trần lảo đảo bay tới dừng ở trước mặt hắn, rút Ngân Nguyệt trên người hắn ra.
Thân thể thanh niên phụt một tiếng, máu tươi bắn ra.
“Ngươi, không phải ngươi nói thả ta đi sao?” Vẻ mặt thanh niên suy yếu hỏi, trên mặt còn khó nén phẫn nộ.
Đúng vậy, trong lòng thanh niên vô cùng tức giận, Kim Ngạo Thiên chính là tên khốn kiếp, tên khốn kiếp nói không giữ lời, nói đồng ý thả hắn rất thuận miệng, nhưng trong nháy mắt đã cho hắn một kiếm.
Lục Trần lắc đầu nói: “Sao ngươi lại nhanh quên vậy, vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi, không thể tin lời nói của nam nhân.”
“Phụt!”
Thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, bị lời nói của Lục Trần khiến cho hộc máu.
Miệng thanh niên phun đầy lời mắng chửi: “Abcdefgh…”
Trong lòng tức giận, tên Kim Ngạo Thiên này thật sự quá khinh người.
“Nhớ kiếp sau làm người đừng nên tin lời nam nhân.” Lục Trần nói xong, Ngân Nguyệt chậm rãi đâm vào trái tim hắn, chuyển động một vòng, khuấy nát trái tim hắn.
Giết chết mấy người này, Lục Trần không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Khi hắn đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có cảnh giác, nhìn ra phương xa, chỉ thấy trên mây đen phía trước có mấy luồng khí tức đáng sợ ập tới, sau đó bảy tám bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt Lục Trần.
“Khí tức giống nhau!”
Lục Trần cảm nhận được khí tức hắc ám giống nhau ở trên người mấy người tới, chứng tỏ người tới với người vừa giết chết cùng chung một phe.
Mấy người đó giống như tàn ảnh lóe lên, lúc nhìn thấy Lục Trần rút kiếm trên ngực thanh niên ra, không hề bất ngờ chút nào, một người đạp không mà đến, trào ra lực lượng hắc ám, kiếm thể hắc ám đáng sợ đột nhiên tràn ra, giống như thanh trường kiếm thật sự, vờn quanh thân thể người này ba vòng, sau đó vèo một tiếng đâm về phía Lục Trần.
Lục Trần nắm tay thành quyền ấn, đấm ra.
Hai bên vừa tiếp xúc, nắm tay Lục Trần đã sinh ra cảm giác đau nhói, giống như thanh trường kiếm thật sự đâm thủng nắm đấm của hắn.
“Có vẻ được đấy!” Lục Trần lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt lộ ra kinh ngạc.
Người ra tay với hắn rất mạnh, thuộc Nguyên Thần cảnh viên mãn, tu vi thật sự có thể sánh với Tử Hằng, có lẽ sẽ không yếu hơn Tử Hằng bao nhiêu.
Người ra tay với Lục Trần là một thanh niên rất lạnh lùng, thấy Lục Trần đánh tan công kích hắn ngưng tụ ra, bóng dáng lóe lên, đi đến trên đỉnh đầu Lục Trần, giơ chân đạp xuống, cú đạp này mang theo sức mạnh vô cùng cuồng bạo, nhắm thẳng đầu Lục Trần.
Lục Trần vươn tay nắm lấy chân của đối phương.
Sức mạnh cực kỳ hùng hậu từ trên chân đối phương truyền đến, Lục Trần vận công ngăn cản nhưng cánh tay lại truyền đến cảm giác đau đớn tê dại.
Trên mặt thanh niên lạnh lùng lóe vẻ kinh ngạc rồi lập tức biến mất, hơi bất ngờ về người này, vậy mà lại chặn được cú đạp bộc phát ra uy lực cuồng bạo của hắn.
Nhưng sắc mặt lại lập tức thay đổi, bởi vì hắn cảm giác chân mình giống như bị kìm sắt giữ chặt, không giãy ra được.
Lục Trần chuyển động cánh tay, gân xanh trên cánh tay nổi lên, tuôn ra sức mạnh to lớn, trực tiếp ném thanh niên ra ngoài.
Ầm ầm!
Thanh niên lạnh lùng không kịp xoay sở, bị Lục Trần hung hăng ném lên tảng đá lớn bên cạnh.
Tảng đá lớn thừa nhận trùng kích đáng sợ, trực tiếp vỡ vụn.
Mà thanh niên lạnh lùng cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Mấy người phía sau đi tới, có người đi tới trước mặt người bị thương, có người thì xúm lại muốn ra tay với Lục Trần.
Lục Trần liếc nhìn bọn họ, bảy tám thanh niên tới đều rất mạnh, thuộc loại kẻ địch chất lượng.
Nếu như bị bảy tám người này vây đánh thì có thể hắn sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Hắn suy nghĩ mấy giây rồi xoay người đạp lên không trung, kèm theo một loạt tiếng sấm rồi rời khỏi nơi này.
“Đuổi theo!”
Có hai bóng dáng lóe lên, đuổi về phía Lục Trần chạy.
Một phút sau, hai người trở về với sắc mặt khó coi, đã bị mất dấu.
Chủ yếu là bọn họ cao hơn Lục Trần một cảnh giới lớn, nhưng lại để Lục Trần chạy trốn, rất mất mặt.
“Người giết ngươi là ai?” Có người đỡ lấy thanh niên bị xuyên thủng tim, hỏi.
“Kim, Kim Ngạo Thiên!” Người này vẫn chưa chết, miệng hộc máu, nói đứt quãng.
“Chẳng cần biết hắn là ai, dù sao thì ta cũng nhớ kỹ khuôn mặt của hắn rồi.” Thanh niên lạnh lùng ra tay trước đó và hai thanh niên vừa mới truy đuổi Lục Trần đồng thời nói ra.
Khuôn mặt của Lục Trần đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ.
Dừng một chút, thanh niên lạnh lùng mang theo sắc mặt tự tin nói: “Cánh tay hắn trúng lực lượng hắc ám, lực lượng hắc ám sẽ không ngừng cắn nuốt linh lực của hắn, hắn sẽ phải chết.”
“Đúng rồi, đã triệu hoán được hồn của Vũ tướng quân chưa?” Người trước đó chưa từng lên tiếng khá là quan tâm chuyện của Vũ tướng quân, mở miệng hỏi.
“Bị, bị Kim Ngạo Thiên phá hủy, thất, thất bại trong gang tấc!” Thanh niên bị thương nói đứt quãng, sau khi nói xong, đầu nghiêng một cái, lập tức chết đi.
Chỉ để lại bảy tám người với vẻ mặt kinh ngạc.
“Đáng chết, nghi thức dẫn hồn của Vũ tướng quân bị phá hoại rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận