Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1665: Trà ngộ đạo

Lục Trần cầm tách trà lên, nước trà vừa vào họng đã thấy hương trà tràn ngập, khiến người ta phải kinh ngạc.
"Mẹ kiếp, ai cho ngươi uống?" Tây Môn Vũ lập tức nổi giận khi thấy Lục Trần uống trà của mình, hắn cầm ấm trà lên rót thật mạnh.
Rầm rầm!
Tây Môn Vũ uống hết trà trong ấm như thể uống nước lã.
Lục Trần thoáng thấy sắc mặt Tây Môn Vũ bèn tức giận nói: "Mấy chục năm không gặp mà ngươi càng ngày càng keo kiệt, uống với ngươi một ly trà mà như cướp vợ ngươi không bằng. Hơn nữa nơi này là Võ gia, đương nhiên là trà tiếp đãi của Võ gia."
"Vớ vẩn, đây là trà của ta." Tây Môn Vũ ôm ấm trà rồi vặn lại với vẻ mặt không vui.
"Ồ…"
Lục Trần vốn định tiếp tục chế giễu vài câu, nhưng cơ thể đột nhiên xảy ra dị động. Giờ phút này, hắn có cảm giác sảng khoái, hơn nữa lĩnh ngộ về đạo của mình cũng trở nên rõ ràng hơn.
Khí tức quy tắc từ bốn phương tám hướng tụ lại rồi dung nhập và cơ thể hắn, không cần tu luyện mà các loại quy tắc như thể đã tìm được chỗ ở của chúng.
Lục Trần tính toán tốc độ hấp thụ của các quy tắc nhanh hơn gấp mười lần tu luyện.
Vẻ mặt Lục Trần trở nên chấn động, đây là trà gì mà có thể khiến quy tắc lao tới dồn dập trong thời gian ngắn khiến hắn không thể nào vận chuyển công pháp được nhanh như vậy.
Vấn đề duy nhất đến từ ngụm trà hắn vừa uống.
Lục Trần uống phần trà còn lại trong chén, sau đó bình tĩnh tâm lại cảm ứng. Quả nhiên, nước trà có thể tăng tốc độ cắn nuốt quy tắc, hơn nữa vào lúc này, sự lĩnh ngộ về đạo càng trở nên rõ ràng hơn.
Lục Trần như lão tăng nhập định, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, như thực tế hắn đang lĩnh ngộ đạo của mình một cách nhanh chóng.
Răng rắc, răng rắc!
Từng quy tắc hoá đạo tăng cường thực lực của Lục Trần.
Những người xung quanh thấy Lục Trần đã rơi vào trạng thái đặc thù lĩnh ngộ Đạo nên cũng không quấy rầy hắn mà chỉ yên lặng quan sát.
Nửa giờ sau, Lục Trần mở mắt, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc vui mừng cực lớn. Bởi vì chỉ trong vòng nửa giờ, cơ thể hắn đã có ít nhất năm quy tắc hoa đạo.
Một tách trà lại có thể khiến năm quy tắc của hắn hoá đạo, chuyện này thật đáng sợ.
Lúc trước Lục Trần nghĩ rằng đây chỉ là trà bình thường, nhưng giờ xem ra đó có thể là trà Thần.
"Ngươi hoá bao nhiêu đạo?" Tây Môn Vũ hỏi.
"Năm."
"Năm, nhiều quá rồi đấy." Nghe được đáp án, Tây Môn Vũ tức đến mức nhảy dựng lên, ánh mắt Võ Minh và Minh Tử bên cạnh cũng loé lên kinh ngạc. Tuy rằng loại trà này rất bất phàm nhưng Lục Trần chỉ uống một chén đã tăng năm đại đạo, chuyện này quá biến thái.
Bọn họ không biết rằng đó là sự lĩnh ngộ về quy tắc của Lục Trần vượt xa họ là bởi vì công pháp mà hắn tu luyện.
Đó là lí do tại sao có thể tăng năm đạo chỉ trong vòng nửa giờ.
Lúc này, Võ Minh cười nói: "Lục huynh, trà này cũng không tồi nhỉ."
Lục Trần gật đầu, loại trà này không chỉ không tồi mà là bảo vật nghịch thiên mới đúng. Lục Trần có cảm giác, nếu hắn uống loại trà này trong một tháng để tu thân dưỡng tình, không chừng sẽ tăng thêm mấy chục đạo.
Nguyên nhân là vì nước trà này vô cùng nghịch thiên, khó trách phản ứng của Tây Môn Vũ lại lớn đến thế.
Võ Minh giải thích: "Đây là trà ngộ đạo được hái từ Ngộ Đạo thần thụ. Võ Đạo thần thụ hợp với đại đạo thiên địa, uống vào có thể khiến người ta tích luỹ các loại đạo nhanh hơn. Cả Thần giới không tìm ra Ngộ Đạo thần thụ thứ hai, nhưng Võ gia ta lại có một cây."
Khi Võ Minh nói tới đây, đôi mắt hắn đầy sự tự mãn.
Dừng một chút, Võ Minh nói tiếp: "Nếu Lục huynh cần, ta có thể cho ngươi mười lá trà ngộ đạo."
Bên cạnh, Tây Môn Vũ đã ghen tỵ đến đỏ mắt, hắn đứng dậy, vươn tay ra định bóp chết Võ Minh.
"Mỗi lần xin ngươi chia sẻ trà ngộ đạo thì keo kiệt bủn xỉn, ngươi lại còn kêu ta lấy tài nguyên ra đổi. Hiện giờ người ta còn chưa nói gì mà ngươi đã muốn tặng mười lá trà ngộ đạo, ngươi có còn coi ta là hảo hữu của ngươi nữa không?" Tây Môn Vũ bi phẫn xả giận.
Ngay cả Minh Tử bên cạnh cũng lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Rõ ràng hành động tặng mười lá trà ngộ đạo cho Lục Trần của Võ Minh đã khiến hắn khiếp sợ.
Một Ngộ Đạo thần thụ ngàn năm mới có thể hái một lần, mỗi lần có thể hái được một ngàn lá.
Nhìn thì có vẻ rất nhiều nhưng với tư cách là gia tộc số một trong Thần giới, Võ gia đã tồn tại hàng vạn năm, số lượng đệ tử trẻ tuổi rất đông đảo, hơn nữa còn cung phụng những Thần Hoàng nên một ngàn lá trà cũng không đủ để phân, thậm chí là những đệ tử vĩ đại của các chi thứ cũng không có khác biệt quá lớn.
Còn bên ngoài, một lá trà ngộ đạo được bán đấu giá, hở một tí là bán với giá hơn một ngàn vạn thần cảnh.
Đan dược và pháp bảo còn lâu mới có thể sánh được với sự cám dỗ của lá trà ngộ đạo.
Lá trà ngộ đạo có thể đề caod đo của võ giả, hơn nữa số lượng cực hiếm khiến cho lá trà trở nên vô cùng trân quý.
Nhưng bây giờ Võ Minh lại muốn đưa mười lá cho Lục Trần.
"Đa tạ."
Lục Trần chắp tay với Võ Minh và đáp lại một cách cảm kích.
Tuy rằng Lục Trần cảm thấy mười lá trà hình như rất ít, nhưng thấy vẻ mặt đau khổ của Võ Minh và vẻ mặt ghen tỵ đến nỗi nhăn nhó của Tây Môn Vũ thì mười lá hắn là rất nhiều.
"Lấy ra." Tây Môn Vũ đột nhiên đưa tay về phía Lục Trần, lớn tiếng nói.
"Cái gì?" Lục Trần khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận