Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 260: Dưới đáy Ma Long vực (2)

“Thời gian không đợi người, các ngươi đi đi.” Nữ tử xinh đẹp này hành động lão luyện, không chào hỏi người xung quanh trước mà đưa nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện về phía vực sâu rồi nói sau.
Sau khi người của Băng Tuyết cung điện đến, lại có mấy đội ngũ khác đến, cũng đưa hậu bối về phía vực sâu rồi im lặng ngồi xuống.
Mỗi nhân vật dẫn đội của từng thế lực đều là Thánh cảnh, bọn họ chưa từng lộ diện ở thành Cự Khuyết, nhưng bây giờ lại tề tụ ở Ma Long vực, rất có thể không phải vì truyền thừa của Liễu Kình mà là có mục đích khác.
Chờ sau khi hậu bối của mình được đưa vào vực sâu, nữ tử Thánh cảnh xinh đẹp của Băng Tuyết cung điện kia nhìn về phía Diêu Hi, lên tiếng: “Diêu Hi thánh chủ, người của Hắc Long điện cũng tới rồi.”
Lúc nói đến Hắc Long điện, trong mắt nữ tử xinh đẹp tràn đầy nghiêm túc.
“Chuyện này không đáng ngại, ta biết rồi.” Diêu Hi bình tĩnh nói.
Vị nữ tử Thánh cảnh này tiếp tục nói: “Ngoài người của Hắc Long điện ra thì còn một đội ngũ khác của Hắc Ám hệ, hành tung của bọn họ quỷ dị, không cách nào xác định, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng họ có liên quan nhất định với Hắc Long yêu tôn.”
Diêu Hi cau mày, sau đó lại giãn ra, bình tĩnh nói: “Có ta ở đây, từ Thánh cảnh trở lên không vào được.”
Lúc này, u Dương Tĩnh đến từ gia tộc u Dương nói: “Gần đây Huyền vực phát hiện hai tế đàn, đã xác định là tế đàn nguyền rủa.”
Câu nói giống như một tảng đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, tạo nên từng đợt sóng.
Các Thánh cảnh ở đây, ngoài Diêu Hi thì tất cả đều thay đổi sắc mặt.
...
Trong vực sâu tối tăm không ánh mặt trời, Lục Trần vẫn đang rơi tự do xuống.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn đã rơi xuống hơn hai canh giờ.
Từ thấp thỏm lúc đầu đến bình tĩnh bây giờ.
Không gian xung quanh rất u ám, không thể nhìn thấy khoảng cách quá xa, ngoài âm thanh rơi xuống thì hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lục Trần luôn cảm thấy có một đôi mắt âm u lạnh lẽo khó hiểu ở nơi không thể nhìn thấy đang nhìn hắn chăm chú.
“Mau rơi xuống đất đi!” Lục Trần thầm cầu nguyện trong lòng.
Thật ra hắn không biết, phía trên đỉnh đầu hắn cũng có mấy chục người đang tự do rơi xuống cùng hắn.
Nếu như biết, có khi trong lòng sẽ thả lỏng hơn nhiều.
Không biết qua bao lâu, sức mạnh vô hình bao quanh cơ thể hắn tản đi, rất nhanh sau đó Lục Trần đã đáp xuống mặt đất.
“Cuối cùng cũng rơi xuống đất.”
Lục Trần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chân đạp xuống đất thật sảng khoái, sau đó hắn bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Mặt đất có màu đỏ sậm, chân giẫm xuống cảm thấy mềm nhũn, một chân Lục Trần giẫm xuống, vậy mà lại có nước ngấm ra.
“Đây không phải là nước, mà là máu.” Đồng tử Lục Trần co rụt lại bởi vì “nước” thấm ướt trong đất có màu đỏ sậm, hơn nữa đậm mùi tanh hôi của máu.
Lục Trần đưa mắt nhìn mảnh đất đỏ mềm nhũn giống như vũng bùn kia.
Hắn còn phát hiện rất nhiều thi thể trên “vũng bùn” này, có thi thể đã thối rữa, chỉ còn quần áo cũ kỹ bọc lấy bộ xương, phía xa hơn còn có bộ xương thật lớn dài tới mấy trượng, một nửa lộ ra trong không khí, một nửa chôn ở trong đất màu đỏ sậm.
Không biết vì sao, lông tơ Lục Trần dựng thẳng lên, lập tức bay lên không trung.
Lục Trần bay hơn hai mươi dặm mới thoát ra khỏi phạm vi kia, cuối cùng mặt đất cũng thay đổi, không còn màu nâu đỏ nữa mà là màu đen.
Lục Trần thả lỏng, đáp xuống mặt đất.
Tuy nhiên, đôi mắt hắn vẫn thỉnh thoảng cảnh giác quan sát xung quanh.
Bởi vì nơi hắn vừa bay qua có vô số khung xương thi thể, có loài người, có yêu thú, xương trắng như tuyết.
“Chẳng lẽ võ giả và yêu thú đã chết ở nơi này là bị Hắc Long Vương cắn nuốt.” Lục Trần lẩm bẩm, ánh mắt nhìn bốn phía, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng nơi này sâu không lường được, một màn sương mù đã ngăn cản không cho nhìn thấy trời cao.
Không trung mấy ngàn mét đã bị ánh đỏ quỷ dị bao trùm, đây cũng là nguyên nhân Lục Trần rơi xuống Ma Long vực sâu không biết bao nhiêu dặm mà vẫn có thể thấy rõ ràng.
Lục Trần đánh giá hoàn cảnh xung quanh, mặt đất màu đen rộng mênh mông, nơi xa là dãy núi cao thấp chập trùng, xa hơn là một vùng tối đen, nhìn không rõ lắm.
Đáy Ma Long vực giống như một đại lục vô cùng to lớn.
Dựa theo điển tịch trong Hoang vực ghi lại, Ma Long vực rộng hơn sáu vạn kilomet, dài mười lăm vạn kilomet.
Đây là khái niệm gì.
Ví dụ như một võ giả cấp bậc Siêu Phàm cảnh viên mãn dốc hết sức bay với vận tốc một trăm kilomet.
Một ngày mười hai canh giờ, suốt ngày đêm bay không ngừng nghỉ.
Muốn hắn bay hết toàn bộ Ma Long vực thì cũng phải mất khoảng một tháng.
Dưới trạng thái dốc hết sức bay trên không, võ giả Siêu Phàm cảnh viên mãn cũng chỉ có thể kiên trì khoảng một canh giờ, không thể bay suốt ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nếu bay ở tốc độ bình thường sẽ mất hai ba tháng.
Đương nhiên chỉ đang nói về võ giả Siêu Phàm cảnh.
Cảnh giới càng cao, tốc độ càng nhanh, tốc độ của võ giả cấp bậc Vương cảnh có thể đạt tới tốc độ âm thanh.
Do tốc độ quá nhanh nên không khí ma sát tạo ra tiếng nổ.
Võ giả Vương cảnh bình thường bay hết Ma Long vực cũng phải mất khoảng nửa tháng.
Bởi vì võ giả Vương cảnh cũng không thể hoạt động mãi, không thể mỗi phút mỗi giây đều đạt tới tốc độ âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận