Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 666: Đừng vu oan hình tượng quân tử của ta (3)

Lục Trần không rảnh để ý đến những tiếng nghị luận xung quanh, nhanh chóng lướt ngang qua trước mặt bọn họ, để từng tia sơn thế vô hình gia trì thân mình.
Đỉnh núi thứ bốn mươi và năm mươi tiếp theo, Lục Trần vẫn không hề có áp lực, dễ dàng leo lên đỉnh.
Lục Trần vô cùng thoải mái, mà thần thái thong dong bình tĩnh khiến cho cả đám khiếp sợ.
Phải biết rằng giữa đỉnh núi thứ bốn mươi và năm mươi đều là thiên tài vượt qua thế Vương Giả, cố gắng xông về thế Nhân Hoàng, trong đó không thiếu cấp Thánh Tử.
Cho dù là cấp Thánh Tử thì cũng cắn răng chống đỡ.
Bên trong có hai đám nhân mã chú ý đến Lục Trần.
Tại đỉnh núi thứ bốn mươi mốt, Bạch Linh Lung cùng đám nữ đệ tử đang nghỉ ngơi giữa sườn núi nhìn thấy Lục Trần lướt qua trước mặt thì hơi kinh ngạc.
“Người đó mạnh thật!”
Nữ đệ tử bên cạnh sợ hãi nói, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Ôi, Bạch sư tỷ, nhìn ánh mắt ngươi khác thường, lẽ nào quen biết đối phương sao!” Bên cạnh có nữ đệ tử nhìn thấy Bạch Linh Lung khác thường, tò mò hỏi.
Bạch Linh Lung gật đầu, nói cho nàng nghe chuyện của Lục Trần.
“Người vừa rồi chính là thổ hào dễ dàng móc ra đan dược cửu phẩm trong miệng ngươi sao?”
“Wow, Bạch sư tỷ, mau nắm bắt thổ hào này, đỡ phấn đấu vài trăm năm!”
Nữ đệ tử bên cạnh bắt đầu ồn ào khiến Bạch Linh Lung cạn lời.
Lục Trần gặp cửu hoàng tử của Hoàng triều Huyết Viêm trên đỉnh núi thứ bốn mươi hai.
Giờ phút này, bên cạnh cửu hoàng tử có mấy thanh niên phẩm mạo bất phàm, đều là thiên kiêu một phương thế lực lớn, mà cửu hoàng tử đang nói chuyện với bọn họ.
Đột nhiên, Lục Trần lên đến đỉnh núi.
Cửu hoàng tử nhìn thấy Lục Trần, ánh mắt khẽ rùng mình.
Vậy mà đối phương cũng dễ dàng lên đến đỉnh núi thứ bốn mươi hai.
Cửu hoàng tử ấn tượng vô cùng sâu sắc với Lục Trần, dù sao thì đối phương cũng có thân phận tôn quý, tùy ý móc ra đan dược cửu phẩm, mặt khác còn có Hoàng chủ Phi Tuyết không để ý đến hắn, tôn kính khác thường với thanh niên này.
Cửu hoàng tử rất để ý chuyện này, chờ đợi trong thành Vạn Trọng hai tháng, hắn hỏi thăm thân phận đối phương muốn xem xem người mà Hoàng chủ Phi Tuyết nịnh bợ có lai lịch phương nào.
Đáng tiếc, chỉ biết đối phương tên là Lục thiếu, sau đó không còn biết gì nữa.
Tuy Lục Trần đã tự báo danh, mấy người trong Hoàng triều Huyết Viêm đều biết, nhưng bọn họ mắt cao hơn đỉnh, sớm đã quên câu Lục Trần nói ở sau đầu.
Ngày đó cửu hoàng tử cũng nhấc lên xung đột, nghe Hoàng chủ Phi Tuyết gọi đối phương là Lục thiếu.
Nếu như hắn biết rõ đối phương tên là Lục Trần, nghe ngóng qua tên có lẽ có thể nghe ra được gì đó.
Cho nên hắn không nghe ngóng được chút tình báo có tác dụng nào cả.
Lục Trần lên đỉnh, bên cạnh có người muốn chào hỏi Lục Trần, dù sao thì có thể lên đến đỉnh núi thứ bốn mươi hai cũng có tỷ lệ lên đỉnh núi phía sau, có thể lĩnh ngộ thế Nhân Hoàng, thuộc một phương thiên kiêu.
Có thể giao tiếp, kết giao gì đó trước.
Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, Lục Trần chỉ dừng lại một lúc rồi trực tiếp rời đi, dẫn đến mấy người đó nhìn nhau.
“Hắn không mệt sao, trực tiếp bắt đầu xông về sơn thế phía sau như vậy!” Có người nói.
Bọn họ không dễ gì mới lên đỉnh thứ bốn mươi hai, muốn nghĩ ngơi và cảm ngộ một thời gian mới tiếp tục đi tiếp.
Càng về phía sau thì áp lực càng lớn.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà gia tộc u Dương mở cửa một năm.
“Có lẽ vậy!” Có người đáp lại một câu.
Tiếp theo, bọn họ cũng không quan tâm Lục Trần nữa mà nhắm mắt cảm ngộ để xông về sơn thế phía sau.
Lục Trần vốn không biết bản thân bị rất nhiều người nói, hắn chìm đắm tiến về cảnh giới của mình, trong tiềm thức không ngừng khiêu chiến.
Cho đến lên đỉnh núi thứ năm mươi ba, hắn mới cảm nhận được một tia áp lực, lúc này mới mở mắt.
Mà sau khi mở mắt thì phát hiện bên cạnh có một nữ tử có ánh mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn hắn.
u Dương Ngọc Thường không khỏi dụi mắt, chắc chắn không nhìn nhầm người, người trước mắt chính là nhân huynh hỏi nàng nhà vệ sinh ở đâu, muốn đi ị trước mặt bao người.
Nhưng chỉ nửa canh giờ, hắn đã đến đỉnh núi thứ năm mươi ba?
Tốc độ này cũng nhanh quá rồi đó.
u Dương Ngọc Thường có thể xác định đây là lần đầu tiên đối phương đến gia tộc u Dương trải nghiệm Vạn Trọng phong, nhưng nửa canh giờ đã có thể làm được mức độ này đủ để chứng minh đối phương có tỷ lệ trùng kích Thánh thế rất lớn.
Hoặc là nói, cho dù đối phương không tới Vạn Trọng phong tôi luyện cũng có thể ngưng tụ thế Nhân Hoàng.
u Dương Ngọc Thường mím môi, cố nén khiếp sợ trong lòng.
Lúc trước, nàng vốn không để ý tới Lục Trần, tuy rằng Lục Trần biểu hiện hơi “độc đáo” nhưng vẫn chưa đủ khiến nàng để tâm.
Hiện tại nàng đã nhớ kỹ Lục Trần trong lòng, bởi vì với tốc độ lên đỉnh của đối phương về sau rất có thể sẽ leo lên đài lớn của Huyền vực, nổi danh Huyền vực.
“Sao vậy, trên mặt ta có hoa sao?” Lục Trần thấy u Dương Ngọc Thường mở to đôi mắt đẹp, dùng ánh mắt rất kinh ngạc nhìn hắn, hắn sờ mặt, khó hiểu hỏi một câu.
u Dương Ngọc Thường lấy lại tinh thần, mím môi, hỏi: “Ngươi một hơi đã đi tới đỉnh núi thứ năm mươi ba à.”
Lục Trần lắc đầu.
u Dương Ngọc Thường nhếch hàng lông mày, nói: “Tám mươi mốt đỉnh núi nối liền thành một thể, tốt nhất là tiến từng bước, một khi lên đến đỉnh mới có thể khiêu chiến ngọn núi phía sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận