Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 559: Vùng truyền thừa đổ máu

Từng luồng kiếm khí phiêu bạt trên không trung, xé rách thân thể của đệ tử Tứ Thánh sơn, giây phút này, tất cả đệ tử Kiếm Đế cung đều lộ ra ý tàn nhẫn, không chút nương tay, triển khai đồ sát đệ tử Tứ Thánh sơn.
Bởi vì cao tầng của Tứ Thánh sơn đã lừa gạt bọn họ vào nơi này, đồng môn đã chết quá nhiều, khoảng chừng ba bốn ngàn người.
Hai cấp Thánh Tử sớm đã nói rõ, đợi kết giới của nơi truyền thừa được mở ra thì hãy ra tay với người của Tứ Thánh sơn, không được thủ hạ lưu tình.
Đệ tử của Tứ Thánh sơn hoàn toàn không ngờ người của Kiếm Đế cung lại ra tay với bọn họ, lúc lấy lại tinh thần thì đã chết một mảng người.
Sau đó tập trung lại với nhau, bắt đầu phản kháng với người của Kiếm Đế cung.
Nhưng thực lực của bọn họ với đệ tử Kiếm Đế cung cách nhau quá lớn, mặc dù có thời gian đối phó nhưng không địch lại từng luồng kiếm khí đó được.
Những kiếm khí đó sắc bén quá rồi, dễ dàng xé rách phòng ngự của bọn họ, sau đó chết một cách oan uổng.
Xung quanh thảo nguyên rộng lớn vốn là một mảng xinh đẹp, mang theo yên tĩnh thần thánh, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, máu tươi đã nhuộm đầy mặt đất, thi thể ngổn ngang, mùi máu tanh hết sức nồng đậm.
Một mảng tịnh thổ thần thánh trong nháy mắt trở thành chốn máu tươi.
“Người của Kiếm Đế cung, các ngươi đang làm gì vậy?” Ánh mắt vẻ mặt của bốn truyền nhân Tứ Thánh sơn âm trầm nhìn chằm chằm Quý Nhiên và Tử Hằng, đồng thời cũng nhìn về phía Lục Trần.
Bốn truyền nhân ngạc nhiên đi qua, sau đó nổi giận.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người của Kiếm Đế cung lại đột nhiên hạ sát thủ.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là Phong Lôi các, Chu Tước cốc, Đọa Lạc ma điện, Hổ tộc Yêu vực và các thế lực khác cũng mang theo sắc thái bất ngờ.
Sao người của Kiếm Đế cung vừa mới tiến vào bên trong, vẫn chưa bắt đầu tranh đoạt truyền thừa đã bắt đầu xuống tay với đệ tử Tứ Thánh sơn vậy.
Quý Nhiên thản nhiên bước ra, nói: “Ngươi phải ra ngoài hỏi cao tầng của Tứ Thánh sơn các ngươi.”
Giờ phút này, ánh mắt Quý Nhiên rất lạnh, hắn muốn báo thù cho đám người La Trạch.
Nguyên Vũ của Thư Thánh cung giận dữ, bộc phát ra khí tức, một thanh trường đao sáng như tuyết hiện ra, đao quang khiếp người, hắn dùng thần niệm dẫn dắt trường đao vòng quanh thân một vòng, sau đó hướng thẳng về phía Quý Nhiên.
Đao quang tăng vọt, chói mắt vô cùng, muốn đâm thủng thân thể Quý Nhiên.
Toàn thân Quý Nhiên tràn ngập kiếm uy mạnh mẽ, từng tia khí lưu chuyển động mặt ngoài hắn, hóa thành kiếm khí, va chạm với trường đao, phát ra âm thanh thanh thúy keng keng.
Thanh trường đao này bộc phát ra khí thế quá khủng bố, chém đứt từng luồng kiếm khí, sau cùng để trường đao dừng lại ở trước mặt.
Bóng dáng hắn chợt lóe, rời đi mấy bước, đồng thời ánh mắt nhìn lấy Nguyên Vũ.
Một cơn cuồng phong chợt nổi lên, hóa thành mấy luồng kiếm khí bén nhọn, hướng về phía Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ cảm nhận được kiếm khí nhanh chóng vọt tới, hắn hét lớn một tiếng, chỉ thấy thân thể bắt đầu hóa ra hơn trăm bóng dáng, không biết đâu là thật, đâu là giả.
Vụt!
Trường đao dừng lại trước mặt Quý Nhiên bay ngược trở về, sau đó bóng dáng Nguyên Vũ đột nhiên biến mất không thấy đâu.
“Vào núi lấy truyền thừa trước!” Nguyên Vũ lùi lại đồng thời truyền âm cho ba người còn lại.
Bởi vì ngay khi bọn họ giao chiến, người của các thế lực khác đã tiến vào trong đỉnh núi.
Quyết không thể để các thế lực khác đạt được truyền thừa của bọn họ.
“Đi!”
Lục Trần cũng không chú ý chiến trường này, chiến trường này không đáng để hắn đích thân ra tay, lúc tiến vào bên trong, ánh mắt của hắn không rời khỏi Cầm Ngọc của Cầm Thánh cung một khắc nào cả.
Lúc Cầm Ngọc đi về phía đỉnh núi đầu tiên, Lục Trần cũng gọi sư muội đi theo.
Một trước một sau, trong nháy mắt tiến vào bên trong.
Cầm Ngọc truyền nhân của Cầm Thánh cung dẫn hơn mười người tiến vào bên trong, Lục Trần và Liễu Khuynh Thành đuổi kịp, một trước một sau, đều cấp tốc bay vút lên trên đỉnh núi.
Về phần đệ tử của Cầm Thánh cung còn dư lại thì vẫn ở trên đại thảo nguyên chém giết với người của Kiếm Đế cung.
Trong rừng núi có một con đường nhỏ, rêu xanh phủ đầy, uốn lượn vòng vèo, vẫn thông thẳng lên trên đỉnh núi.
Cầm Ngọc và các đệ tử Cầm Thánh cung nhìn thấy Lục Trần và Liễu Khuynh Thành đi theo phía sau, trong lòng kinh sợ vô cùng.
Không phải phẫn nộ Kiếm Tam công tử theo đuôi đến tranh đoạt truyền thừa, mà phẫn nộ vì lúc trước ở trên đại thảo nguyên, Kiếm Đế cung đột nhiên hạ sát thủ với Tứ Thánh sơn bọn họ.
Tuy rằng bên cạnh Kiếm Tam công tử chỉ có một nữ tử, nhưng bọn họ đều không dám ra tay, nguyên nhân ở chỗ Kiếm Tam công tử chính là một vị cấp Thánh Tử siêu cấp, đủ để tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Vị nữ tử ở bên cạnh là sư muội của hắn, có trình độ cực cao đối với đạo âm luật, trước kia còn chưa tiến vào, dưới tình huống cấp bậc thấp hơn bốn tiểu cảnh giới, đối phương đã từng giao chiến mấy hiệp với thái tử Kim Chấn, thực lực không thể khinh thường.
Đám người Cầm Ngọc kiêng kỵ, nhưng Lục Trần không ra tay với bọn họ, bọn họ quá yếu, không có cả hứng thú ra tay.
Đoàn người rất ăn ý chạy đi, không ai để ý đến ai.
Bay lên chừng hơn một ngàn mét, trong không khí đột nhiên vang lên tiếng đàn dễ nghe, tiếng đàn êm ái du dương, giống như tri âm tri kỷ, khiến thân hình người ta không tự chủ được thả lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận