Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1077: Bừng tỉnh (2)

Bồ Đề lão tổ quát lớn nhưng lúc này đã muộn, bởi vì bàn tay Lục Trần đã chạm vào thân thể, lập tức có sương mù xám dính vào thân thể Lục Trần.
Thanh niên Viên Chính Thanh mặc áo bào xám nhìn thấy một thanh niên xa lạ nhiễm trớ chú thì ánh mắt lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm nào.
“Mạnh thật.”
Khi trớ chú xâm nhập cơ thể, sắc mặt Lục Trần trở nên nghiêm trọng, toàn lực thôi thúc Diệt Thế Hắc Diễm, nuốt chửng vật chất nguyền rủa vào cơ thể.
Hơn nữa, vật chất nguyền rủa này cực kỳ mãnh liệt, thậm chí không thể xua tan trong khoảnh khắc.
Đây tuyệt đối là lời nguyền đáng sợ nhất mà Lục Trần từng gặp.
“Mẹ kiếp, trớ chú này sao lại mạnh như vậy.” Lục Trần hét lên.
Thấy Lục Trần không sao, Bồ Đề lão tổ vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng, đột nhiên trầm tĩnh lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ khác lạ, trả lời: “Trớ chú cấp bậc Thiên Tôn.”
Hiện giờ, Thiên Tôn pháp chỉ kia vẫn còn phiêu du đầy trời.
May mà nơi này là mười vực, không thể làm trớ chú phát huy ra uy lực chân chính của Thiên Tôn, nếu không Lục Trần có thần hỏa cũng không chịu nổi.
“Thì ra là vậy, thảo nào lại mạnh thế.” Lục Trần bừng tỉnh, sau đó cũng nhìn thấy pháp chỉ màu xám trên không trung, xung quanh có một tầng sương mù xám xịt dày đặc.
Cách đó không xa, con ngươi Viên Chính Thanh mờ mịt tăm tối nhìn chằm chằm vào Lục Trần, vô cùng ngưng trọng, trong lòng cũng hơi có gợn sóng.
Đối phương tiếp xúc với vật chất nguyền rủa là một vị Trớ Chú Thiên Tôn, nếu là ở Thượng Giới thì nhân vật Chí Tôn nhiễm phải đều sẽ bị ăn mòn thân thể, may mắn không chết thì cũng sẽ bị nuốt chửng hơn nửa bản nguyên sinh mệnh. Mặc dù ở mười vực không phát huy ra được uy lực chân chính của trớ chú cấp Thiên Tôn nhưng mà đối phó với Thánh Vương đại thành vẫn dễ như trở bàn tay.
Tu vi của Bồ Đề thần thụ là Thánh Vương đại thành, là cơ thể sinh mệnh đặc thù, có thể sống qua một thời gian nên Viên Chính Thanh không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng thanh niên bên cạnh cũng chỉ là Thánh Quân hậu kỳ nhưng khi tiếp xúc với Trớ Chú Thiên Tôn lại vẫn sống, tinh thần hăng hái, nói chuyện hào sảng, một chút cũng không có dấu hiệu bị nuốt chửng sinh mệnh lực.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Đổi lại là Thánh Quân bình thường đã sớm bị nuốt chửng sinh cơ mà chết rồi.
“Viên Chính Thanh, pháp chỉ này của ngươi không được rồi, ngay cả một vị Thánh Quân bình thường cũng không nguyền rủa được.” Trên không trung, nam tử phong thần tuấn lãng toàn thân lưu động ánh sáng bàng bạc mở miệng cười nói.
Trong lời nói ít nhiều mang theo ý hả hê, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên vẻ khác lạ.
“Tiền bối, trước tiên ngươi vận công chống lại đi.” Lục Trần cũng không để ý tới hai người không mời mà đến, lòng bàn tay bắn ra ngọn lửa màu đen, đưa vào trong thân thể Bồ Đề lão tổ. Diệt Thế Hắc Diễm xâm nhập thân thể, nhanh chóng trợ giúp Bồ Đề lão tổ thanh lọc vật chất nguyền rủa trong cơ thể.
Áp lực của Bồ Đề lão tổ lập tức giảm đi nhiều.
“Không ngờ Lục Trần lại có thần hỏa.” Trong đôi mắt xanh lục của Bồ Đề lão tổ hiện lên vẻ kỳ dị.
Sau đó hắn bắt đầu tập trung vào việc vận công, kết hợp với Diệt Thế Hắc Diễm xua tan đi vật chất nguyền rủa, chỉ thấy trên cơ thể của Bồ Đề lão tổ xuất hiện một tầng lửa màu đen, ngăn chặn vật chất nguyền rủa.
“vật chất nguyền rủa này có hơi mạnh, hay là giế thắn trước đi.” Lục Trần tạm thời giảm bớt áp lực cho Bồ Đề lão tổ, lực chú ý cuối cùng cũng rơi vào trên người Viên Chính Thanh.
Rất nhiều đệ tử Bồ Đề sơn bị vật chất nguyền rủa bám vào người, ánh mắt của Bồ Đề lão tổ, Huyền Vũ đan thánh cùng mọi người đều nhìn Lục Trần.
Nhất là đệ tử Bồ Đề sơn, hận ý ngút trời đối với Viên Chính Thanh. Đối phương đến Bồ Đề sơn, thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã có vô số đồng môn chết trong tay hắn, mà bây giờ bọn họ vẫn còn đang bị đau đớn giày vò.
Bọn họ cũng không có tâm lý đố kỵ với Lục Trần, chỉ hy vọng Lục Trần có thể trấn áp đối phương.
Lục Trần không nói lời dư thừa, trực tiếp xông lên giống như u linh, vô thanh vô tức, nhanh chóng tiếp cận Viên Chính Thanh, bàn tay liên tục đánh ra, mỗi một chưởng đều mang theo cự lực như vạn quân, không gian vang lên tiếng động rất lớn, thiên địa sụp đổ.
Hiện giờ sua khi thăng cấp lên Thánh Quân hậu kỳ, Lục Trần với thiên kiêu của hạ giới chỉ có khoảng cách cực nhỏ, thậm chí có thể nói là không có.
Không sử dụng quy tắc, chỉ dùng lực lượng thuần túy công kích.
Bỗng nhiên Viên Chính Thanh nổi hết da gà lên, một khí tức vô cùng kỳ dị theo thân thể sinh sôi ra, hắn huy động bàn tay, bao trùm lực lượng trớ chú va chạm với Lục Trần.
Nhưng khi hai bàn tay đụng vào nhau, Viên Chính Thanh lập tức cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng bạo phát, mãnh liệt đánh tới, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, cánh tay Viên Chính Thanh nổ tung, máu tươi đầy trời. Mà bản thân hắn cũng hét lên tiếng thê lương thảm thiết, tiếng kêu thê thảm vang động núi sông.
Bởi vì lúc trước Viên Chính Thanh thấy Lục Trần không bị dính trớ chú cấp Thiên Tôn nên có ba phần đề phòng với Lục Trần, toàn lực ra tay, nhưng không ngờ vẫn không đánh lại.
“À, không phải ngươi tới từ Thượng Giới sao, sao lại yếu vậy?” Lục Trần hơi kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận