Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1796: Cứng Đầu

Trong lúc nhất thời, Ma Bằng hơi sững sờ, sau đó quay đầu đã thấy một nhân loại ôm thịt của hắn đang đứng trên lưng Cự Viên Hoàng Kim.
"Lượng Tử, đi, nấu thịt đi." Lục Trần cười to sau khi ra tay thành công.
Cự Viên Hoàng Kim gật đầu, sau đó quay người rời đi, hoàn toàn không dây dưa với Ma Bằng nữa.
Ma Bằng tỉnh táo lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, thế mà hắn lại bị thương, con kiến kia có thể làm hắn bị thương, đây nhất định là một đả kích lớn đối với hắn.
Nhưng điều khiến Ma Bằng khó hiểu là đối phương định làm gì với thịt của mình, vì vậy hắn hoá thành một luồng sáng đen đuổi theo.
Nhưng sau khi bay được một quãng, năng lượng đất trời quay cuồng và hoá thành một xích sắt khoá chặt thân thể hắn.
Đã đạt tới phạm vi hắn không thể rời đi.
Sau khi Lục Trần và Lượng Tử rời khỏi phạm vi bèn ngồi xuống ngay tại chỗ, Lục Trần lấy ra một cái nồi lớn và làm thao tác giống như trước đó, chính là hầm thịt.
"Ngươi, ngươi dám hầm thịt của ta?" Ma Bằng thấy Lục Trần làm một loạt hành động, sau đó cho thịt vào nồi nấu.
Chỉ trong nháy mắt, Ma Bằng đã nổi giận và phát ra tiếng kêu chói tai, âm thanh xuyên thủng màng nhĩ, chấn động núi sông.
Giá trị tức giận của Ma Bằng lập tức tràn đầy, đôi cánh đen khổng lồ điên cuồng vỗ cánh muốn cố gắng phá vỡ xiềng xích và phân tiểu tặc cách đó không xa thành hai mảnh, nhưng bị vô số xích sắt kìm hãm lại khiến hắn hoàn toàn không thể tiến lên phía trước để thực hiện điều đó.
Rõ ràng tên tiểu tặc đáng xấu hổ kia ở rất gần đây, nhưng khoảng cách ngắn ngủi này lại như chân trời góc biển không thể chạm tới được.
Lục Trần phớt lờ tiếng gầm rú của Ma Bằng và tập trung vào công việc làm chín thịt bằng Chân diễm, thịt nhanh chóng được làm chín và toả hương thơm khắp nơi.
"Tiểu tặc, nếu ngươi dám ăn thịt của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Ma Bằng gầm lên một cách giận dữ, toàn thân xuất hiện một tầng lửa, ánh lửa tán ra tứ phía, trong lòng sắp nổ tung đến nơi.
Ma Bằng không thể ngờ được lá gan tiểu tặc này lại lớn mức ăn thịt của hắn?
Cự Viên Hoàng Kim cảm thấy có chút đồng cảm khi nhìn thấy Ma Bằng đang tức giận. Bởi vì hắn có thể nhìn thấy chính mình trên người Ma Bằng, hắn đã từng giống như Ma Bằng, lửa giận của hắn đủ để đốt cháy cửu trùng thiên, nhưng cuối cùng lại không thể không khuất phục.
Bây giờ mạnh miệng, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ chịu thua.
Mặc kệ Ma Bằng đang gào thét một bên, Lục Trần giả vờ như không nhìn thấy, mùi thơm thoang thoảng xung quanh khiến hắn chảy nước miếng, sau nửa nén nhang, Lục Trần vội vã mở nắp nồi và nếm thử một miếng thịt chim, tinh khí tràn đầy trong miệng khiến thân thể được bồi dưỡng một cách điên cuồng.
"Ngon, thịt chim này ngon tuyệt." Lục Trần tán thưởng, sau đó nhìn Cự Viên Hoàng Kim nói: "Lượng Tử, thịt của hắn mềm hơn thịt của ngươi."
Cự Viên Hoàng Kim: "..."
Bên cạnh, trừ tức giận ra, Ma Bằng cuối cùng cũng hiểu vì sao người Cự Viên Hoàng Kim lại có chỗ lồi chỗ lõm, hoá ra là bị người nào đó ăn.
Có lẽ vì nguyên nhân này, Cự Viên Hoàng Kim không thể không quy phục đối phương.
"Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi." Ma Bằng nhìn thoáng qua tên tiểu tặc đáng giận kia đang cho hết miếng này đến miếng khác vào miệng, lửa giận cao đến ba thước, đốt hết cả những cây cối xung quanh, chỉ trong chốc lát đã hoá thành biển lửa.
Suốt toàn bộ quá trình, Lục Trần hoàn toàn không để ý tới tiếng la hét của Ma Bằng mà chỉ tập trung ăn thịt của hắn. Sau một nén nhang, Lục Trần đã ăn uống no say, nhưng trong nồi vẫn còn hơn chục cân thịt, Lục Trần bèn nói: "Lượng Tử, ngươi vất vả rồi, miếng thịt này để ngươi bồi bổ thân thể."
"Đa tạ chủ nhân." Cự Viên Hoàng Kim cũng không khách khí mà cầm thịt ăn ngấu nghiến.
Chứng kiến cảnh tượng này, Ma Bằng thiếu chút nữa đã tức đến mức lên cơn đau tim.
Cự Viên Hoàng Kim ăn một miếng thịt hơn mấy chục cân, không đủ no chút nào, Lục Trần cố ý hỏi: "Lượng Tử, ăn no chưa?"
Cự Viên Hoàng Kim thành khẩn đáp: "Vẫn chưa."
Lục Trần bèn liếc sang Ma Bằng rồi ám chỉ: "Một miếng thịt lớn như kia đang ở trước mặt ngươi, lúc này không động thủ thì còn đợi đến lúc nào nữa?"
Cự Viên Hoàng Kim nghe được hàm ý của Lục Trần, ánh mắt dừng trên người Ma Bằng, sau đó xoa tay đứng lên, cười nói: "Ma Bằng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Ngươi đã không phục tùng chủ nhân, vậy chỉ có thể trở thành thức ăn."
Cự Viên Hoàng Kim nói xong, thân hình chợt loé lên, hắn lao thẳng về phía Ma Bằng và dùng một quyền to như cối xay màu vàng hướng về phía Kim Bằng.
"Ngươi dám?"
Lông chim trên người Ma Bằng dựng đứng hết lên, khí tức đại đạo tràn ra va chạm với Cự Viên Hoàng Kim.
Tuy nhiên, trước đó bọn họ đã đánh nhau trong một khoảng thời gian dài nên đã tiêu hao phần lớn thể lực, Cự Viên Hoàng Kim đã được bổ sung một miếng thịt khiến thể lực khôi phục không ít, nhưng Ma Bằng đã tiêu hao thể lực mà lại không được bổ sung. Với khoảng cách lớn thế này, hắn đã bị Cự Viên Hoàng Kim chèn ép dữ dội.
Nhân cơ hội bọn họ đang hỗn chiến, Lục Trần lại ra tay bất ngờ, cắt một miếng thịt lớn trên lưng Ma Bằng mang đi rồi bỏ chạy.
"Tiểu tặc vô sỉ, đứng lại cho ta." Ma Bằng tức sùi bọt mép, cánh chim lay động tạo thành một cơn gió xoáy màu đen đuổi theo Lục Trần.
Trên thực tế, thời điểm Ma Bằng chiến đấu với Cự Viên Hoàng Kim nhưng vẫn cảnh giác ai đó, dù sao đã có vết xe đổ nên không thể không phòng bị.
Nhưng bất kể hắn có đề phòng thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lấy một miếng thịt trên lưng mình đi như ôm được chiến lợi phẩm rồi chạy vụt đi.
Ma Bằng hoàn toàn không đuổi kịp, đuổi được một hồi đã bị xích sắt khoá lại.
Vì thế, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt Ma Bằng, thanh niên kia bưng một chiếc nồi lớn lên để hầm thịt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận