Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1531: Sử dụng Tuế Nguyệt cung

"Lợi hại, Toả kiếm quyết cũng không vây được ngươi." Thấy lão giả lao ra, Lục Trần đứng đó không xa vỗ tay nói.
Đây là lần đầu tiên có người đột phá thành công khỏi xích kiếm quyết của Lục Trần, người bình thường bước vào đó sẽ trực tiếp bị thắt chết.
Tuy rằng Lục Trần đang khen ngợi hắn nhưng trông lão giả chẳng vui vẻ chút nào.
Bởi vì cảnh giới của hắn cao hơn đối phương rất nhiều, nếu không đột phá được chẳng phải trò cười hay sao.
"Có thể đột phá được lần đầu, ta tin ngươi có thể phá được lần thứ hai."
Lão giả nghe Lục Trần nói xong chợt có dự cảm xấu, chỉ thấy người kia đang cầm kiếm bắn ra từng tia kiếm ý, tiếp tục khoá chặt hắn trên không trung thêm một lần nữa.
Hai mắt lão giả gần như sắp lồi ra, sắc mặt cũng trở nên xanh đen.
Tại sao lại khác với tình báo mà hắn nhận được?
Theo thông tin mà hắn có, toả kiếm quyết là tuyệt học tối cao của Kiếm Đế cung, vì thi triển nó cần hao phí rất nhiều khí lực nên đa số kiếm tu chỉ có thể sử dụng đại chiêu một lần, sau đó thân thể sẽ suy yếu và không thể sử dụng thêm lần thứ hai.
Thanh niên trước mặt đã dùng nó một lần, hiện giờ lại dùng thêm lần nữa mà mặt không đỏ tim không đập.
Lão giả biết ngay tình báo của hắn áp dụng với người bình thường thì được nhưng với Lục Trần lại vô dụng, bởi vì Lục Trần chưa đột phá một cảnh giới nào, hao phí linh thạch gấp mấy lần người thường. Tuy rằng tiêu hao không ít nhưng chứa đựng linh lực cực kỳ hùng hậu.
Hơn nữa thức thứ nhất của Toả kiếm quyết chỉ cần kiếm ý cấp Thánh đã có thể thi triển được rồi.
Nếu Lục Trần sử dụng thức thứ hai, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy. Đáng tiếc là hiện giờ Lục Trần còn chưa biết tới thức thứ hai, nhưng dù là thức thứ nhất cộng thêm phối hợp với kiếm ý cấp Tôn cảnh giới đại viên mãn cũng đủ để lão giả ăn đủ.
Lục Trần mỉm cười nhìn lão giả, dáng vẻ có hơi thiếu đánh.
Thực ra, nếu dưới tình huống cứng đối cứng và không dùng bảo vật, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của một Đại Đế vô địch, chủ yếu là do lực lượng quy tắc không thể khắc chế đại đạo, hơn nữa sức mạnh của hắn không cùng cấp bậc với Đại Đế vô địch.
Ví như lần đối đầu trước hắn đã trực tiếp bị đánh bay, thân thể cường đại như thế mà xương cốt cũng gãy.
Đổi lại là một Thiên Tôn bình thường đã bị đánh thành bụi máu rồi.
Nhưng Đại Đế vô địch khó có thể giết hắn, phải nó là khó vô cùng.
Chỉ cần không bắt được hắn, một khi Đại Đế vô địch tiêu hao hơn nửa thể lực, như vậy đối phương sẽ không còn là đối thủ của hắn.
Trước đó lão giả đã liên tục sử dụng vài đại chiêu, Lục Trần không tin hắn không kiệt sức.
Lão giả nhìn Lục Trần bằng ánh mắt âm u hung ác, hắn có loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Vào lúc này, lão giả đã có ý định thông tri Thánh Đế trong tộc tới ứng cứu nhưng ý tưởng này vừa nhen nhóm trong đầu đã bị hắn dập tắt ngay lập tức.
Hắn là ai cơ chứ, là đệ nhất Thánh Đế Vương tộc.
Bây giờ bị một Thiên Tôn vây khốn, cần phải cầu cứu cường giả trong tộc.
Nếu tin tức này lan ra, tộc nhân sẽ nghĩ thế nào về hắn. Nếu bị truyền ra bên ngoài lại càng xấu hổ hơn, hắn sẽ phải đối mặt với biết bao nhiêu lời chế giễu giống như hai vị Thiên Đế Luyện Ngục Hoàng và Long Lai bấy giờ, những người đã phát động giới chiến bùng nổ, cuối cùng đưa cả tộc nhân của họ chôn vùi trong đó.
Nghe nói trận chiến ấy đã bị một võ giả Thiên Tôn nho nhỏ can dự.
Nghĩ đến đây, lão giả cả kinh, lẽ nào là người trước mặt này sao?
Dù sao mấy chục vạn năm qua không có Thiên Tôn yêu nghiệt nào có thể trấn áp Đại Đế, hắn đã sống tới mấy chục vạn năm chỉ biết tới một ví dụ này.
"Ngươi là Lục Trần?" Lão giả nhìn Lục Trần rồi thốt lên.
Lục Trần ngửa mặt lên trời thở dài: "Danh khí của ta lớn tới vậy sao? Ngay cả loại người hiếm khi ra chiến trường hai giới cũng biết tới uy danh của ta."
Lão giả nghe đến đó, tim hắn thắt lại.
Không phải do hắn bất cẩn, bởi vì từ đầu đến cuối hắn không hề sơ suất mà vẫn luôn ở thế bị động. Nói cách khác, bất luận là bất cẩn hay cảnh giác, hắn không thể bắt được con cá chạch này.
Lão giả chỉ nghĩ tới lời đồn đại rằng Lục Trần có rất nhiều pháp bảo, ngay cả hai Thiên Đế cũng không bắt được đối phương. Lúc trước giao chiến với mình, từ đầu đến cuối đối phương không hề lấy ra bất kì pháp bảo nào.
Lão giả quyết định, lần này thoát ra được sẽ rời đi ngay, đồng thời nói chuyện Lục Trần đã tới Thiên Yêu giới cho tộc mình biết, mời cường giả thánh địa trong tộc dùng tốc độ nhanh như chớp để trấn áp, như vậy đối phương mới không cơ hội lấy pháp bảo ra.
Hơn nữa bọn họ không chỉ có thể giữ bí mật Lục Trần dùng sức mạnh của Thiên Tôn đấu lại Đại Đế mà còn có thể lấy được rất nhiều pháp bảo.
Không thể không nói rằng lão giả này vô cùng tham lam, đến giờ phút này còn thèm muốn pháp bảo và bí mật trên người Lục Trần.
Ý tưởng của lão giả rất hoàn mỹ nhưng Lục Trần đã quyết định không cho hắn cơ hội.
Thừa dịp lão giả dùng hết sức phá vỡ lồng kiếm, trong tay Lục Trần đã xuất hiện thêm một cây trường cung.
Thân cung có màu đen được rèn từ những vật liệu không biết tên, trọng lượng của cung rất nặng, tính ra phải hơn ngàn cân, ước chừng ném đi cũng có thể đập nát cả một ngọn núi. Trên cây cung này có một luồng sức mạnh năm tháng đáng sợ đang lưu chuyển, Lục Trần ngạc nhiên khi phát hiện ra sinh cơ của mình đang biến mất nhanh chóng, không, phải nói là nó đã chảy vào trong cây trường cung này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận