Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1492: Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Dĩ nhiên thanh niên anh tuấn này là một tồn tại cấp Đế, khí tức vô cùng đáng sợ.
“Dao Dao, xin ngươi bảo vệ.” Lục Trần trực tiếp núp ở phía sau Hứa Thanh Dao, lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
Hứa Thanh Dao thấy một màn như vậy, khóe miệng co quắp rồi dãn ra, chẳng qua nhưng nhìn thanh niên anh tuấn thờ ơ nói: “Thiếu Vũ, đủ rồi.”
Trong mắt La Thiếu Vũ tràn đầy lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Dao lạnh giọng nói: “Ngươi xác định muốn che chở hắn.”
La Thiếu Vũ thân là một tướng quân nổi tiếng của Giới thành, tồn tại trước mười người trong bảng cống hiến, vừa là một Đế cảnh, bây giờ một Thiên Tôn cảnh dám tới khiêu khích hắn, đây cũng không nói, điều khiến trong lòng La Thiếu Vũ phiếm rét lạnh chính là vì sao Hứa Thanh Dao phải che chở người sau.
Vì sao Người sau thân mật gọi Hứa Thanh Dao như thế, một chút cũng không tức giận.
“La Thiếu Vũ.” Lục Trần nghe thấy Hứa Thanh Dao gọi người sau, lập tức nhớ tới La Thiếu Vũ xếp thứ sáu trong bảng cống hiến.
“Ngươi và hắn là quan hệ gì?” Hai đấm La Thiếu Vũ nắm chặt, tia lạnh trong mắt bắt đầu khởi động, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Dao hỏi.
“Không có quan hệ gì!” Hứa Thanh Dao thờ ơ đáp lại một câu.
“Không có quan hệ gì!”
Gân xanh trên trán La Thiếu Vũ nổi lên, cũng gọi thân mật như vậy, còn nói không có có quan hệ gì, dụ dỗ quỷ hả.
Hứa Thanh Dao nhìn La Thiếu Vũ nói: “Ngươi rời đi trước, yên tĩnh một chút.”
“Ngươi vì một người ngoài lại đuổi ta đi, rất, rất tốt.” Trên mặt La Thiếu Vũ tràn đầy điên cuồng, tay áo bào vung lên, mang theo tức giận rời khỏi nơi này của Hứa Thanh Dao.
“Tính tình ghê gớm thật!” Lục Trần nhìn La Thiếu Vũ hổn hển rời đi, lắc đầu, không khỏi cảm thán một câu.
Nói xong, trực tiếp từ phía sau Hứa Thanh Dao đi ra, ngồi vào vị trí, thản nhiên cầm lấy một cái đùi gà gặm, vẻ mặt có chút hả hê nhìn Hứa Thanh Dao.
“Ngươi chơi đủ chưa?” Hứa Thanh Dao nhìn Lục Trần nói.
“Ách…”
Thái độ Hứa Thanh Dao bình tĩnh khiến Lục Trần không thích ứng, đối với hắn, thanh niên rời đi, Hứa Thanh Dao không nên chạy đuổi theo sao, làm sao biểu hiện bình tĩnh như vậy.
“Ngươi và hắn…” Lục Trần ngồi ngay ngắn người lại, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Hứa Thanh Dao thờ ơ trả lời: “Hắn tên La Thiếu Vũ, là nhân vật phong lưu đến từ Thượng Tiêu Thiên cung, ta và hắn cùng sống trong gia tộc.”
Hứa Thanh Dao tiếp tục nói: “Ta cũng không có thiện cảm với hắn, ngược lại rất chán ghét hắn tới quấn lấy ta, ngươi tới vừa hay làm loạn, xem ra có thể khiến ta yên tĩnh mấy ngày.”
Hứa Thanh Dao vừa nói, trong mắt toát ra vẻ đắc ý.
Mặt Lục Trần lập tức như màu đất, vốn dĩ hắn cho là Hứa Thanh Dao và thanh niên kia có quan hệ mập mờ, cố ý đi ra ngoài trêu ghẹo Hứa Thanh Dao, kết quả thấy phía sau phát hiện không chỉ có không trêu ghẹo Hứa Thanh Dao, ngược lại gián tiếp giúp đối phương một ơn lớn, Lục Trần cảm nhận được kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Nói như vậy, ta giúp ngươi một ơn lớn?” Sau một lúc, vẻ mặt Lục Trần chán nản nói.
Hứa Thanh Dao gật đầu, nói: “Trên lý luận là như vậy.”
“Thịch!”
Lục Trần trực tiếp đạp bàn, đứng lên bước đi.
Thấy bóng lưng Lục Trần hổn hển rời đi, trên mặt Hứa Thanh Dao tràn đầy vẻ suy ngẫm.
Trong phủ nào đó, trong tay La Thiếu Vũ nắm một phần tình báo mới đưa tới, phía trên có một dòng: Lục Trần, bối cảnh không rõ, thân phận không rõ.
Trong mắt La Thiếu Vũ tràn đầy vẻ u ám, hắn biết Lục Trần là người phương nào rồi, vậy nhờ người nghỉ phép mấy chục năm.
La Thiếu Vũ không nghĩ tới bản thân mấy ngày rồi vẫn chưa trở về gia tộc, Lục Trần đi tới Giới thành, vẫn có quan hệ không rõ ràng với Hứa Thanh Dao, cũng có thể thấy được Hứa Thanh Dao che chở đối phương.
“Cho dù ngươi có bối cảnh gì, dám tranh đoạt Hứa Thanh Dao với ta, ta phải giết ngươi.” Giọng điệu La Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong, đứng dậy, đi tới phủ thành chủ, nói với hộ vệ ôm quyền ở cửa: “La Thiếu Vũ cầu kiến thành chủ.”
Thành chủ Giới thành là Tề Hạo Xương, người này là một cường giả đỉnh Thánh Đế, Giới thành có một người như hắn, nguyên nhân hắn trấn giữ Giới thành là vì phòng ngừa Thiên Yêu Thánh Đế ra tay trong lạch trời.
Tề Hạo Xương là nhân vật truyền kỳ của Giới thành, ở Giới thành đã khoảng mười vạn năm, khi mới vừa tới là cảnh giới Thiên Tôn, từng bước từng bước trổ hết tài năng trong giới chiến, trở thành Đại Đế, Thánh Đế.
Khi chiến công Tề Hạo Xương cao nhất, có tới hơn một trăm năm mươi vạn.
Bây giờ sở dĩ còn hơn bảy mươi vạn nữa, đó là bởi vì cho tiểu bối điểm tích lũy, sau khi trở thành Thánh Đế, cũng chưa ra tay, nhưng mà điểm tích lũy vẫn còn giữ vững hạng nhất.
“Thành chủ cho ngươi đi vào.” Hộ vệ ở cửa nói với La Thiếu Vũ.
La Thiếu Vũ đi vào, đi ngang qua hoa viên, đi bộ khoảng hơn mười phút đồng hồ, đi tới bên hồ, nơi này có một lão già đang câu cá, thấy La Thiếu Vũ đi tới, cười ha hả nói: “Thiếu Vũ tới rồi!”
Lão già chính là Tề Hạo Xương, bề ngoài thoạt nhìn không khác lão già bảy mươi tuổi, khác biệt duy nhất chính là mặt hồng nhuận, tinh khí thần rất đủ.
La Thiếu Vũ là nhân tài mới xuất hiện, đã chém giết Đại Đế, được phong làm tướng quân, Giới thành ngoài hắn, cường giả Đại Đế đáng chú ý nhất, hơn nữa ông ta cũng là bạn tốt của trưởng bối La Thiếu Vũ, La Thiếu Vũ trong lòng Tề Hạo Xươnggiống như cháu trai ruột thịt vậy.
La Thiếu Vũ ôm quyền, cung kính nói: “Thiếu Vũ bái kiến thành chủ.”
Sắc mặt Tề Hạo Xương ôn hòa, cười ha hả nói: “Thiếu Vũ, làm sao nay lại rảnh rỗi đến thăm lão già này?”
La Thiếu Vũ nói: “Thành chủ, hôm nay ta tới đây là muốn hỏi thăm một việc.”
“Chuyện gì, ngươi hỏi đi.”
La Thiếu Vũ hỏi: “Thành chủ, ban đầu người cho Lục Trần nghỉ phép là người nào?”
Bởi vì mỗi một danh sách của Thượng giới thành đều cho Tề Hạo Xương xem qua, sau đó hắn phân phát cho mấy tướng quân phía dưới, thế nên La Thiếu Vũ muốn biết ban đầu người nào có sức mạnh cho Lục Trần nghỉ phép.
Nếu như chỉ là một loại Đế cảnh, hắn có thể không để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận