Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1728: Quan tâm tiểu di tử (2)

“Ôi trời, quả nhiên tiểu di tử cực kì thông minh, tỷ phu còn chưa nói ra đâu vào đâu, ngươi đã đoán được!” Lục Trần lập tức ngẩng đầu lên, giơ ngón tay cái khen.
Thấy người nào đó thừa nhận, cuối cùng Nguyệt Nhan thở phào nhẹ nhõm, xem ra người này không phải là bị đoạt hồn gì, mà là có chuyện cầu xin nàng.
“Nói đi, cầu xin ta chuyện gì?” Nguyệt Nhan khoanh hai tay, khóe miệng nhếch lên cao, nghiêng đầu nhìn nam nhân.
Trong lòng không nhịn được có chút đắc ý, nam nhân này lại đến cầu xin nàng hỗ trợ, nhìn bộ dáng kia, còn không phải chuyện nhỏ bình thường.
Lục Trần vội vàng nói chuyện xây dựng truyền tống trận, sau đó hắn lại lấy lòng nói: “Tiểu di tử, chúng ta là người một nhà, một ít chuyện này, ngươi sẽ không mặc kệ chứ?”
“Ai với ngươi là người một nhà?” Ánh mắt xinh đẹp của Nguyệt Nhan tái đi, gọn gàng linh hoạt cự tuyệt nói: “Nếu như những người khác xin ta giúp đỡ, có lẽ ta sẽ giúp, nhưng mà ngươi thì không được, đi đi.”
Lục Trần biết sẽ xuất hiện tình huống như này, ai bảo hắn đắc tội tiểu di tử tàn nhẫn như vậy, chỉ là hắn không thèm để ý, ngược lại vẻ mặt quan tâm nói: “Tiểu di tử, ngươi mệt không, có muốn ta bóp vai giúp ngươi hay không?”
Lục Trần vừa nói sẽ giúp tiểu di tử nhà mình thư giãn một chút.
“Biến, lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Nguyệt Nhan nhìn thấy hai bàn tay heo đưa về phía nàng, lập tức lạnh giọng nói.
Hai tay Lục Trần dừng lại trên không trung, sau đó như ảo thuật, lấy trà ngộ đạo ra, pha trà cho tiểu di tử, vừa giải thích: “Tiểu di tử, tỷ phu pha cho ngươi chén trà, có ích đối với tu hành.”
Lần này Nguyệt Nhan không từ chối Lục Trần, cũng không đuổi hắn đi mà là ngồi xuống.
Hôm nay nàng bắt được cơ hội, hiển nhiên muốn làm khó người nào đó một chút, nếu không làm sao xứng đáng cơn giận lần trước.
Nguyệt Nhan duỗi tay nhận lấy trà Lục Trần đưa tới, bưng hướng vào miệng, Lục Trần tức thời lại nói lời tri kỷ: “Tiểu di tử uống chậm chút, cẩn thận bỏng miệng.”
Nguyệt Nhan nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: “Dường như cái này có chút bẩn!”
Lục Trần vội vàng phản ứng, hắn phất tay, một cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, quét sạch sẽ mặt đất.
Nguyệt Nhan trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ngươi quét sạch sẽ như vậy ư, bên cạnh có cây chổi.”
“Dạ, dạ, dạ!” Lục Trần vội vàng đáp.
Mặc dù Lục Trần biết đây là Nguyệt Nhan đang trêu hắn, nhưng hắn lại không dám phản lại, đây là mình gieo quả đắng, bây giờ cầu xin người nhà làm việc, tự nhiên phải dùng thái độ cầu xin người.
Lục Trần cầm cây chổi, đàng hoàng quét.
“Tu sửa một chút hoa trong bồn!” Nguyệt Nhan phân phó nói.
Lục Trần vội vàng nói: “Ta quét xong thì đi tu sửa.”
Nguyệt Nhan vừa uống trà ngộ đạo, vừa nhìn nam nhân đáng ghét nào đó cần cù làm việc ở bên cạnh, đừng nói trong lòng có bao nhiêu thoải mái, trong mắt phượng lóe ra ánh sáng đắc ý, dường như nói ngươi cũng có ngày hôm nay.
Đợi Lục Trần tu sửa xong nhánh cây, Nguyệt Nhan hờ hững nói: “Vai của ta hơi đau nhức.”
Lục Trần ngầm hiểu, hắn lập tức chạy tới nắn vai cho đối phương, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa ra sức nắm bóp, vừa ân cần thăm hỏi: “Đại mỹ nữ, ngươi thấy lực đạo này có thể làm được không?”
“Có thể làm!”
Nguyệt Nhan nhắm mắt, dáng vẻ cả mặt hưởng thụ.
Cho nên Lục Trần càng tò mò, qua nửa giờ sau, Lục Trần thử hỏi câu dò xét: “Tiểu di tử, ngươi xem, chúng ta có nên thương lượng về chuyện xây dựng truyền tống trận không?”
“Truyền tống trận!” Nguyệt Nhan mở mắt, lắc đầu, nói: “Từ chối giúp đỡ.”
Lục Trần có phần phẫn uất, nói: “Ta cũng nhỏ giọng khép nép làm việc như vậy, ngươi lại không thể giúp đỡ một chút.”
Trong đôi mắt phân rõ trắng đen của Nguyệt Nhan hiện lên một chút hài hước, đắc ý nói: “Mới vừa rồi đều là bản thân ngươi tự nguyện làm, ta không ép ngươi.”
Vẻ mặt Lục Trần chán nản, hắn nói: “Việc ta làm mới vừa rồi chẳng phải là làm không công sao?”
Nguyệt Nhan giống như có chủ tâm kích thích Lục Trần, nghiêm túc nói: “Cũng không tính là làm không công, ít nhất đất này sạch sẽ hơn nhiều so với lúc trước, hoá trong bồn cũng gọn gàng.”
Lục Trần nghe thấy lời an ủi thêm dầu vào lửa, hắn buồn bực sắp hộc máu.
“Tiểu nô tử, không có chuyện gì nói thì lui ra đi, bổn cô nương sắp tu luyện.” Nguyệt Nhan hung hăng trêu nam nhân một phen, giữa hai đầu lông mày đều là vẻ dương dương đắc ý, sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy hài hước nồng đậm.
Nguyệt Nhan cảm giác tâm trạng chưa bao giờ vui vẻ giống hôm nay như vậy, toàn thân bay bổng, giống như linh hồn được thăng hoa.
Lục Trần nghe thấy người sau cho hắn một xưng hô, cả mặt ác lạnh, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm: “Tiểu di tử, tỷ phu tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
Đối với uy hiếp của Lục Trần, Nguyệt Nhan liếc mắt nhìn hắn, trong lòng tràn đầy khinh thường, đối phương chỉ là Thần Vương thôi, lại dám uy hiếp nàng, không biết lo lắng chỗ nào.
“Tiểu nô tử, đi ra ngoài, bổn cô nương có việc sẽ truyền ngươi vào.” Nguyệt Nhan phất tay một cái, một luồng sức mạnh khiến Lục Trần không thể chống cự truyền tới, thân thể nhanh chóng lui về sau, Lục Trần bị ép lui tới ngoài viện.
Sau khi đuổi Lục Trần đi, Nguyệt Nhan tiện tay đánh xuống một đường cấm chế, sau đó trở về phòng tu luyện.
Lục Trần đứng ở cửa, lỗ mũi cũng tức đến xì khói, tiểu di tử khinh người quá đáng, hắn tiến lên một bước, muốn đi vào lý luận, tuy nhiên hắn bị một tầng bức tường vô hình ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận