Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 560: Tiên tổ của Cầm Thánh cung

Trừ bỏ tiếng đàn ra còn tràn ngập một luồng uy áp vô hình.
Theo tiếng đàn vang lên, áp lực của mọi người lập tức lớn hơn, giống như trên vai đang phải gánh lấy sức nặng hơn hai ngàn cân, mỗi khi tiến lên trước một đoạn, áp lực sẽ gia tăng vài phần.
Hơn phân nửa đệ tử đi theo sau Cầm Ngọc lập tức không xong, a một tiếng, nằm lại bên trên tảng đá xanh.
Sau đó ngã nhào xuống phía dưới, đợi đến một khoảng cách nhất định, áp lực mới giảm bớt rất nhiều.
Luồng áp lực này không là gì đối với Lục Trần, rất nhanh, vẫn trèo lên trên chỉ còn lại ba người.
Cầm Ngọc truyền nhân của Cầm Thánh cung, Liễu Khuynh Thành, Lục Trần.
Cầm Ngọc không phải cấp Thánh Tử, không có chiến lực cấp Thánh Tử, giờ phút này đã mồ hôi đầy đầu, nhưng trong mắt mang theo kiên định, hoàn toàn dựa vào lực ý chí, trèo lên trên từng bước một.
Theo bọn họ vẫn luôn trèo thẳng lên trên, rất nhanh đã nhìn thấy vị trí ở giữa sườn núi cách bọn họ hai trăm mét có một bình đài, sương trắng như tuyết, còn có một kiến trúc như ẩn như hiện.
“Chắc nơi phía trước kia là chỗ của tiền bối.” Liễu Khuynh Thành khẽ nói.
Lục Trần liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: “Chắc là thế, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Nói xong hai người chống đỡ áp lực tiếp tục tiến lên.
Cầm Ngọc bị rớt lại phía sau.
Cầm Ngọc tự nhiên cũng nhìn thấy được chỗ ở giữa sườn núi, nàng không ngừng thầm tự nói với mình: “Sắp đến rồi, kiên trì lên, ta nhất định có thể làm được.”
Nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống trên bậc đá xanh.
“Haizzz…”
Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại, một tiếng thở dài già nua khẽ khàng vang lên bên tai bọn họ, rất nhanh, chỉ thấy trên cầu thang nơi bình đài giữa sườn núi đột ngột xuất hiện một bóng dáng hư ảo.
Một lão giả mặt mũi hiền lành đang ngồi trên bậc thang đá xanh, hai hàng chân mày còn dài hơn cả râu, vén dưới cằm, hắn đang ôm một cây đàn cổ trong lòng, đôi mắt tràn đầy tang thương nhìn Cầm Ngọc ở bên dưới, suy nghĩ lóe lên, vẻ mặt hồi tưởng, giống như đang nhớ lại cái gì.
Cầm Ngọc truyền nhân đời thứ tám mươi tám của Cầm Thánh cung, bái kiến tiên tổ.” Cầm Ngọc nhìn thấy lão giả hư ảo ôm đàn cổ, giãy giụa đứng lên, hành một đại lễ với hắn.
“Bái kiến tiền bối.” Liễu Khuynh Thành thi lễ với lão giả.
“Truyền nhân của Cầm Thánh cung xuống dốc như thế sao, thậm chí không có cả một đệ tử cấp Thánh Tử.” Giọng điệu mang theo tang thương của lão giả vang lên.
Trong giọng nói mang theo thất vọng sâu sắc, nhớ năm đó khi hắn thống trị Tứ Thánh sơn, mỗi một thế hệ đều có một hai cấp Thánh Tử, nhưng hiện giờ kể cả truyền nhân mạnh nhất đều chưa đạt đến được cấp Thánh Tử.
Cầm Ngọc nghe được lời lão giả nói, mang theo cảm giác hổ thẹn, không dám đối diện với ánh mắt của tiên tổ, cúi đầu ấp a ấp úng nói: “Đệ, đệ tử khiến tiên tổ thất vọng.”
“Lão già, đừng lề mề nữa, nhanh chóng truyền lại truyền thừa cho sư muội ta.” Lục Trần ở bên cạnh thúc giục.
Hắn đã cảm nhận được lão giả này chỉ là một luồng hồn niệm, không có bất kỳ lực công kích nào, có khả năng tiêu tán bất cứ lúc nào, đoán chừng sở dĩ chống đỡ lâu như vậy, hoàn toàn dựa vào một luồng hồn niệm.
Vì thế Lục Trần không kiêng kỵ nữa.
Lão giả liếc nhìn Lục Trần, cười nói: “Vì sao ta phải truyền cho sư muội của ngươi chứ.”
“Tiên tổ, không thể truyền cho sư muội của người này, người này tên là Kiếm Tam công tử, mới vừa rồi đệ tử Kiếm Đế cung tàn sát mấy trăm đệ tử của Tứ Thánh sơn, hiện giờ còn đang đánh nhau ở bên dưới, kính xin tiên tổ ra tay, ngăn chặn trận chiến.” Cầm Ngọc nghe thấy giọng nói của lão giả hư ảo, vội vàng nói.
Cầm Ngọc nhìn thấy thần niệm của tiên tổ, đã yên lòng, bởi vì tiên tổ có tu vi Thánh Vương đỉnh phong, cho dù chỉ là một luồng thần niệm đều có thể dễ dàng ngăn cản trận chiến.
Nhưng mà sau khi Cầm Ngọc nói xong, ánh mắt của lão giả không hề thay đổi gì, giống như lộ ra hờ hững nhàn nhạt.
Điểm đầu tiên, những hậu bối này là truyền nhân cách hắn mười mấy đời, điểm thứ hai, tuy rằng hắn còn có ý thức, có thể ngưng tụ bóng dáng, nhưng thật sự chỉ là một luồng u hồn yếu kém đến không thể yếu kém hơn, vốn không có cách nào ngăn cản, kể cả có lòng đều chỉ lực bất tòng tâm.
Cầm Ngọc vốn tưởng rằng tiên tổ sẽ tức giận, nhưng biểu hiện của tiên tổ khiến cho nàng ngu ngơ tại chỗ, tiên tổ thế mà lại không hề có động tác.
Lục Trần nhìn lão giả cười nói: “Trong ba người ở đây, trừ bỏ ta không định tu hành cầm pháp, đệ tử dưới môn phái ngươi có ưu tú bằng sư muội của ta sao, chưa phải là cấp Thánh Tử, hơn nữa sư muội ta thiên tư thông minh, vừa học đã thấu, tuyệt đối có thể khiến cầm pháp do ngươi sáng tạo nổi tiếng mười vực, thậm chí nổi tiếng Thượng Giới thiên.”
“Sư huynh.”
Liễu Khuynh Thành nghe được khích lệ của Lục Trần, hơi ngượng ngùng, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, hơi nước mênh mông trong mắt.
Cầm Ngọc nghe được lời Lục Trần nói, miệng mấp máy mấy cái, lại phát hiện không nói ra được lời phản bác, bởi vì nàng thật sự không bằng sư muội của Kiếm Tam công tử.
Lão giả hơi sửng sốt, nói: “Truyền thừa ta lưu lại tự nhiên phải truyền cho Tứ Thánh sơn, không định truyền cho người ngoài.”
Lục Trần nói: “Ngươi muốn truyền thừa được rạng rỡ mở rộng hay dần dần mai một.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận