Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 249: Tử Hằng đấu với Ngao Thượng

Bạch Hoằng tiếp lời: “Đây chỉ là những gì ta điều tra được thôi. Về phần Lục Trần đã học được bao nhiêu kiếm pháp dưới cấp Thánh thì không thể biết được cũng chẳng cần thiết. Ngay cả kiếm pháp cấp Thánh hắn còn lĩnh ngộ dễ như trở bàn tay thì dưới cấp Thánh lại càng dễ.”
Tử Hằng nhớ hôm hắn đấu với Lục Trần, Lục Trần chỉ sử dụng mỗi Thiên Thu kiếm quyết chứ không hề sử dụng các loại kiếm pháp khác.
Giờ đây cuối cùng hắn cũng tin lời Bạch Hoằng, hắn bị Lục Trần lừa thật rồi.
Ài, hắn cũng là người từng trải, từng một thân một mình ra ngoài lịch luyện, từng bị xã hội vùi dập, từng nếm trải nhân thế hiểm ác. Bài học lần này từ Lục Trần chứng tỏ hắn vẫn còn non và xanh lắm.
“Tên khốn khiếp này!”
Tử Hằng cắn răng tức giận không thôi.
Bạch Hoằng khoanh tay nói: “Đừng mắng nữa, nghĩ cách ứng phó tình hình bên ngoài đi.”
“Thánh tử Tử Hằng của Kiếm Đế cung có gan mở miệng khiêu chiến lại không có gan ứng chiến sao?” Bên ngoài truyền đến một giọng nói ẩn chứa linh lực hùng hậu. Đó là một Nhân Hoàng đang dùng linh lực để nói chuyện, giọng hắn bao phủ cả tòa tửu lâu, người bên trong nghe rất rõ.
Hóa ra người bên ngoài đã đợi đến mức hết kiên nhẫn rồi.
Tử Hằng đứng lên ngó ra ngoài cửa sổ. Vừa nhìn là hắn xém xỉu, đám đông bên ngoài đông nghìn nghịt, ít nhất cũng phải mấy vạn.
Hắn lộ vẻ ngạc nhiên rồi run rẩy nói: “Đây đều là người ta từng đắc tội.”
Đù mè sao mà lắm thế, toàn người là người, con kiến cũng không chui nổi.
Hoàng Niên an ủi nói: “Không nhiều vậy đâu, chỉ có mấy truyền nhân hàng đầu muốn khiêu chiến với ngươi thôi, những người khác tới hóng chuyện ấy mà.”
“Đậu, bị Lục Trần hố chết cha rồi!” Tử Hằng khóc không ra nước mắt.
Giờ hắn tiến thoái lưỡng nan, thân là Thánh tử Kiếm Đế cung không thể hèn nhát được, chỉ có thể nghênh chiến thôi.
Hơn nữa đều tại hắn làm màu, có khóc cũng phải làm màu xong đã.
Tử Hằng được hai Kiếm Hoàng và Bạch Hoằng hộ tống ra ngoài.
Tử Hằng run lẩy bẩy, cảm giác hai chân như nhũn ra.
Một chọi một hắn không sợ, chủ yếu là người khiêu chiến quá nhiều, bị đánh hội đồng xong chắc hắn phải nằm cáng mất.
Hoàng Niên ôm quyền nói: “Các vị, hôm qua Thánh tử uống nhiều nên ăn nói hàm hồ, mong các vị khoan dung độ lượng. Song nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, Thánh tử có thể tỷ thí với các vị truyền nhân nhưng đến điểm là phải dừng để tránh ảnh hưởng hòa khí hai bên.”
“Được!”
Nhân Hoàng các thế lực lớn đều gật đầu với lời của Hoàng Niên.
“Để ta tạo chiến đạo đài.”
Một ông lão tộc Chân Long xuất hiện. Hắn giơ tay, linh lực cuồn cuộn phóng ra phong tỏa trời đất, tạo thành một không gian chiến đạo đài độc lập để người chiến đấu có thể thoải mái phát huy thực lực.
“Mời Thánh tử Tử Tinh phong.” Thiếu niên áo lam Ngao Thượng bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Hằng mở miệng nói.
Tử Hằng cũng không ngại chiến, hắn theo Ngao Thượng bước vào không gian chiến đạo đài rồi nhìn về phía Ngao Thượng nói: “Tu vi thái tử tộc Chân Long thấp hơn tại hạ một cảnh giới nên ta sẽ áp chế cảnh giới xuống Siêu Phàm cảnh viên mãn, ngươi thấy sao.”
“Không cần!”
Ngao Thượng lạnh lùng đáp.
Trên chiến đạo đài, ‘nghé con’ Ngao Thượng áo lam phất phới, ánh mắt cực kì lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Hằng. Ầm một tiếng khí tức bạo phát tạo thành khí lưu tuôn trào.
Từ hôm qua Ngao Thượng đã ghim Tử Hằng rồi, hắn đường đường là thái tử tộc Chân Long mà lại so sánh hắn với nghé con, đúng là chán sống mà.
Người xung quanh lẳng lặng theo dõi, không khí yên tĩnh đến lạ, có lẽ đánh rơi cây kim cũng nghe thấy tiếng, chỉ có gió lốc gào thét trên chiến đạo đài.
Bọn họ rất muốn biết thái tử tộc Chân Long có thể thắng Thánh tử Kiếm Đế cung dù tu vi thấp hơn hẳn một cảnh giới không.
Nhưng chắc là không rồi, tộc Chân Long tuy mạnh nhưng Thánh tử Kiếm Đế cung cũng chẳng kém cạnh, hơn nữa còn cao hơn hẳn một cảnh giới.
Tử Hằng cảm nhận được khí tức cuồng bạo đập thẳng vào mặt. Sắc mặt hắn dần nghiêm trọng, thân thể căng cứng, khí thế như có như không phập phồng trên người hắn.
Tuy thái tử tộc Chân Long chỉ là Siêu Phàm cảnh viên mãn còn hắn thì cao hơn thái tử tộc Chân Long hẳn một cảnh giới nhưng đừng quên, tộc Chân Long giỏi cả tấn công lẫn phòng thủ, sức mạnh bá đạo dũng mãnh, rất ít võ giả nhân loại và yêu thú có thể địch lại.
Thân thể tộc Chân Long cũng cực kỳ biến thái, võ giả rất khó phá vỡ phòng ngự.
Đây cũng là nguyên nhân tộc Chân Long thuộc hàng đỉnh của chóp trong Yêu giới.
Ngao Thượng đạp mạnh về phía trước, dường như cả không gian đều đang rung lên. Hắn hóa thành tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã lướt đến trước mặt Tử Hằng, hung hăng giơ quyền đánh về phía Tử Hằng.
Tử Hằng dùng hai tay đỡ nhưng một quyền của Ngao Thượng vừa mạnh vừa khủng khiến cánh tay hắn cực kỳ đau nhức.
Hắn lùi lại mấy bước liền.
“Chuyện gì vậy, chỉ mới giao thủ mà thái tử tộc Chân Long đã chiếm thế thượng phong rồi.”
Người xung quanh nhìn thấy Tử Hằng lùi lại đều hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ Thánh tử Kiếm Đế cung yếu vậy sao.
Nhưng nghĩ đến thân phận thái tử tộc Chân Long, mọi người lập tức bình thường trở lại. Đối thủ của Tử Hằng không phải người mà là một Chân Long hình người. Chân Long hóa hình thành người cực kì khủng bố, chúng am hiểu cận chiến, nhất là đánh tay không.
Võ giả cùng cảnh giới có ai dám đấu với Chân Long hình người đâu.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tốc độ ra quyền của Ngao Thượng rất nhanh, tàn ảnh của đường quyền trùng trùng điệp điệp. Phần lớn người xung quanh chỉ thấy hai bóng dáng đan xen vào nhau với tốc độ nhanh đến mơ hồ, khó mà nhìn rõ bằng mắt thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng cơ thể va chạm bịch, bịch, bịch.
Mặc dù Tử Hằng có phản kích nhưng chỉ nhận lại sự tấn công điên cuồng dồn dập của Ngao Thượng, thân thể hắn đau đớn kịch liệt.
“Mẹ nó, tên Chân Long nhỏ này mạnh thật đấy!” Tử Hằng thầm than, ban nãy hắn chủ quan rồi, không nên để Ngao Thượng áp sát.
Để Ngao Thượng áp sát tấn công là quyết định sai lầm nhất của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận