Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 569: Ngạc nhiên không, bất ngờ không

Vèo vèo vèo!
Từng đường kiếm khí bay vào trong hồ nước, công kích cuồng bạo bùng nổ, lập tức nổi lên sóng lớn cao mấy trượng, đồng thời phát ra tiếng nổ vang ầm ầm.
Nhưng mà lực công kích do phân thân bộc phát ra không biến thái giống như chủ thân, không thể vượt cấp khiêu chiến ba bốn tiểu cảnh giới.
Phân thân chỉ có thể đối phó với cùng cảnh giới, dựa vào võ học do chủ thân đã học, đối phó với vài người đồng cảnh giới đều không thành vấn đề.
Đương nhiên đây mới là giai đoạn bắt đầu, Lục Trần sẽ không dùng phân thân để đối phó với kẻ địch, đại khái phân thân đều sẽ giữ bí mật, ví dụ như vào thời điểm gặp phải nguy hiểm tuyệt đối thì có thể thả phân thân ra mê hoặc kẻ địch.
Hơi thở của phân thân và chủ thân giống nhau như đúc, chủ thân và phân thân đứng chung một chỗ, đoán chừng cường giả Hoàng cảnh đều không phân rõ được đâu là người thật, đâu là người giả, trừ phi dùng thần niệm kiểm tra tu vi dao động, vậy có thể dễ dàng phân biệt ra được.
Nhưng mà Lục Trần có thể sử dụng công pháp ngụy trang cảnh giới của mình thành cảnh giới của phân thân, như vậy sẽ không bị nhận ra dễ dàng.
Hiện giờ Lục Trần mới tu luyện ra một phân thân, nghe nói môn phân thân pháp này có thể tu luyện ra chín phân thân, chờ sau khi thực lực mạnh mẽ sẽ tăng sức chiến đấu của phân thân lên.
Nói ví dụ như về sau chủ thân tu luyện đến Vương cảnh hoặc Hoàng cảnh viên mãn, khi đó đoán chừng sức chiến đấu của phân thân cũng có thể tăng lên đến chừng trung kỳ của cùng cảnh giới chủ thân, khi chiến đấu với người khác đột nhiên triệu hồi ra chín phân thân, mười người vây công một người, đoán chừng kể cả kẻ địch đều sẽ hoang mang.
Lục Trần càng ngày càng chờ mong thấy cảnh tượng mình dẫn theo chín phân thân bắt nạt người, đoán chừng cảm giác này sẽ rất sảng khoái.
Suy nghĩ ngây ngất một lúc, Lục Trần phục hồi tinh thần lại nhìn Liễu Khuynh Thành hỏi: “Đúng rồi sư muội, Tiêu Dao cầm phổ ngươi học như thế nào?”
Liễu Khuynh Thành hé mở môi đỏ mọng, nhìn Lục Trần nói: “Trong cầm phổ của Tiêu Dao tiền bối có tổng cộng sáu cầm khúc lớn, hiện giờ ta mới chỉ học được một, cầm khúc khác đều chưa học được, môn ta học được nhằm vào công kích nguyên thần, tên là Liệt Diễm Chước Hồn, nếu không để ta chơi đàn cho sư huynh nghe.”
Lục Trần mỉm cười nói: “Chăm chú lắng nghe.”
Liễu Khuynh Thành lấy ra một cây đàn cổ màu xanh từ trong nhẫn không gian, thân đàn giống như được điêu khắc từ ngọc thạch, xanh biếc sáng ngời, còn dây đàn lại có màu đỏ, đỏ tươi giống như máu tươi.
Lục Trần kinh ngạc hỏi: “Sư muội, đây là đàn của ngươi?”
Lục Trần đã nhìn thấy đàn của Liễu Khuynh Thành, chỉ là một pháp bảo Vương khí bình thường, bởi vì pháp bảo dạng đàn, sáo linh tinh đặc biệt ít, có rất ít món cao giai.
Vừa nhìn đã thấy cây đàn cổ trước mắt không phải là đàn bình thường, có uy lực nhàn nhạt khiến lòng người kinh hãi phát ra từ trong cây đàn, đây chắc là một loại pháp bảo dạng đàn cấp bậc Thánh khí.
Liễu Khuynh Thành nói: “Cây đàn này là do Tiêu Dao tiền bối tặng cho ta.”
Nghi hoặc của Lục Trần đã được giải đáp, không để ý nhiều, đoán chừng tư chất của sư muội đã khiến Nhậm Tiêu Dao nhìn với cặp mắt khác xưa, cho nên đưa cây đàn của mình cho nàng.
Liễu Khuynh Thành bắt đầu gảy dây đàn, tiếng đàn du dương thoải mái lập tức dập dờn ra, bởi vì Liễu Khuynh Thành không kích hoạt uy lực của cây đàn, chỉ gảy đàn bình thường, cho nên sẽ không kích hoạt lực lượng quy tắc của Thánh khí.
Theo Liễu Khuynh Thành bắt đầu gảy đàn, xung quanh nàng thật sự lóe lên một mảnh sáng rọi màu đỏ.
Cùng lúc đó, một bóng dáng hư ảo xuất hiện trong sáng rọi màu đỏ.
Bóng dáng hư ảo này không phải là ai khác, chính là tổ sư gia Nhậm Tiêu Dao đã sáng lập ra Cầm Thánh cung.
“Bái kiến tiền bối.” Liễu Khuynh Thành khẽ hành lễ với Nhậm Tiêu Dao.
Lục Trần ngạc nhiên, hơi câm lặng, không phải lão già này nói hắn sắp chết à, lúc đó hư ảnh kia thật sự rất yếu ớt, sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.
Lục Trần thấy chắc đối phương đã chết, nhưng ai ngờ lại xuất hiện trước mặt hắn.
“Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt, ngạc nhiên không, ngoài ý muốn không?” Nhậm Tiêu Dao nhìn Lục Trần cười ha ha hỏi.
Lục Trần trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ngươi lão già này không phải đã chết rồi à, sao lại xuất hiện.”
“Ha ha, lần này may nhờ tiểu cô nương Khuynh Thành.” Nhậm Tiêu Dao hiền lành nhìn Liễu Khuynh Thành, chậm rãi nói: “Không sai, ta vốn cho rằng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng thiên phú của Khuynh Thành thật sự khiến cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng lại cấp tốc nắm giữ được cầm phổ của ta, còn nhanh chóng nắm giữ được một tia thần vận trong Liệt Diễm Chước Hồn.”
“Một tia nguyên thần mỏng manh cuối cùng của lão phu có thể tan vào trong tiếng đàn sống tạm bợ, nghỉ ngơi lấy lại sức ở trong đàn cổ, về sau nói không chừng có thể chân chính hồi phục.”
Lục Trần đã biết những lão già cấp Thánh Vương này quả nhiên không dễ dàng chết đi như vậy mà.
Lục Trần biết lão quái vật như cấp Thánh Vương sẽ không dễ chết như vậy. Bởi vì cường giả tu luyện đến cảnh giới này, chỉ cần còn sót lại một tia nguyên thần, chưa hoàn tòn bị tiêu diệt, đều sẽ dễ dàng phá kén thành bướm, tái hiện thế gian.
Khi còn ở Đại Tề, một Vương giả tuyệt đỉnh ở Lâm thành đã bị Tề Hoàng đánh bại. Do hắn nắm được bí kỹ linh hồn, một tia nguyên thần đã may mắn thoát được nên mấy trăm năm sau hắn đã ngóc đầu trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận