Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 140: Chia năm năm (1)

Thành Tề Hoàng.
Trong một tòa cung điện tráng lệ, trên long kỷ tràn ngập khí tức nghiêm ngặt ngột ngạt, mạ vàng óng ánh, ghế cao của Tề Hoàng, sắc mặt của Tề Hoàng lúc này âm trầm đáng sợ, trên người tản ra hoàng uy như có như không, khiến cả tòa cung điện đều đang run sợ.
Trong mắt của Tề Hoàng chứa hai ngọn lửa hai giống như sắp muốn thiêu đốt hư không.
Từ khi hắn thống trị Đại Tề đến nay, lên làm Nhân Hoàng, tất cả thiên hạ đều thần phục, ai dám ngỗ nghịch nghịch lân của hắn, mặc dù lúc trước xảy ra chuyện của Lâm Thành, huyên náo lòng người đến mức bàng hoàng, nhưng vẫn được hắn giải quyết, tự tay giết chết Lâm Thành.
Vật đổi sao dời, mấy trăm năm sau, lại có Vương giả dám sỉ nhục hắn.
Vốn dĩ xảy ra chuyện này, hắn căn bản không quan tâm, Lục Chính Hằng chỉ là một Vương giả bình thường, tùy tiện phái một thủ hạ ra mặt là được rồi, nhưng kết quả của sự việc lại vượt ra ngoài dự liệu, hắn không quan tâm Vương giả bình thường, xử lý hai tôn vương.
Sau đó, hắn phái Dịch Khuyết, một vị Vương cảnh đỉnh phong, đối với Tề Hoàng, một vị Vương cảnh đỉnh phong đối phó với Lục Chính Hằng là chuyện dễ như trở bàn tay, huống chi theo tình báo nói, Lục Chính Hằng không chỉ đắc tội hắn, còn đắc tội Kiếm Thu Dịch.
Bởi vì cha con Lục thị giết đồ đệ của Kiếm Thu Dịch.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Kiếm Thu Dịch không chỉ không giết cha con Lục thị mà còn xưng huynh gọi đệ với Lục Chính Hằng, kẻ đã giết em vợ Dịch Khuyết của hắn.
Điều này khiến lòng hắn tức giận.
Không bao lâu, một vị nam tử cao lớn uy phong, bước vào trong cung điện, nhìn về phía cao cao tại thượng, giải phóng sự phẫn nộ vô tận với hoàng uy của Tề Hoàng, cung kính nói: “Thần tham kiến bệ hạ!”
Võ Vương, phụ tá đắc lực của Tề Hoàng, một Vương giả tuyệt đỉnh, thuộc về cường giả mạnh nhất dưới Hoàng cảnh, hết sức trung thành với Tề Hoàng.
Rất nhanh, lại có một người bước vào trong cung điện, trên người hắn mặc một áo trường bào màu xanh da trời, tướng mạo nho nhã, khí tức ôn hòa, nở nụ cười nhạt.
Nếu như người lạ nhìn thấy người này, nhất định nghĩ hắn là một nam tử trung niên rất nho nhã, nhưng người biết rõ hắn thì sẽ cách hắn trên ba trượng.
Trấn Yêu Vương, trấn thủ dãy núi Yêu Vương, ý chí kiên cường, hung ác tàn nhẫn, thủ đoạn ác liệt, giết người không chớp mắt.
“Xin hỏi Tề Hoàng có muốn chúng ta đi Lục quốc hay không, giải quyết cha con Lục thị” Trấn Yêu Vương cười nhạt, không đợi Tề Hoàng nói chuyện, hắn tiếp tục nói: “Nói ra thì gần đây, thứ ta nghe nhiều nhất chính là cha con Lục thị, ừm, sớm muốn ra tay với bọn họ.”
Trấn Yêu Vương cười nhạt, nhưng sát ý trên người sôi trào, huyết khí ngút trời, còn có một mùi vị huyết tinh.
Trên tay Trấn Yêu Vương dính đầy máu tươi của yêu thú.
“Ngươi và Võ Vương đi vương cung của Lục quốc một chuyến, mang theo câu nói của ta gặp Kiếm Vương rằng nếu muốn sống thì nhận Tề Hàn làm đệ tử, cự tuyệt thì chết!” Tề Hoàng từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt mở miệng, trên thân lưu chuyển hoàng uy rất lớn, đè ép toàn bộ không gian của cung điện.
Trấn Yêu Vương rất lười nhác nói: “Bệ hạ, một người như ta đi là đủ, ta đã sớm muốn so chiêu với Kiếm Vương.”
Khi Trấn Yêu Vương nói tới đây, bên trong ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Ta biết ngươi không phục Kiếm Vương, nhưng sự kinh khủng của kiếm tu, là ngươi không biết. Hơn nữa, Kiếm Vương là danh xưng tôn quý của kiếm tu, ngưng luyện xuất kiếm ý, rất mạnh mẽ. Nhưng hai người các ngươi liên thủ có thể áp chế Kiếm Vương.” Tề Hoàng thở dài một hơi nói.
Hắn là một vị hoàng giả, đặt chân qua vực khác, những thứ đã trải qua đều phong phú hơn nhiều so với hai người, hắn hiểu được sự kinh khủng của kiếm tu, nhất là tu luyện kiếm tu ra kiếm ý.
Lúc trước, khi Vương cảnh hắn viên mãn, ở một nơi di tích lịch luyện, gặp được một vị kiếm tu, đối phương chỉ là Vương cảnh trung kỳ, nhưng kiếm ý bộc phát ra lại trực tiếp nghiền ép hắn, trong tay đối phương, hắn không đi quá hai chiêu, một đường kiếm ý xuyên thủng thân thể của hắn.
Cũng may vị Kiếm Vương này cũng không phải là người tàn nhẫn, tha cho hắn một mạng.
Về chuyện kia, dường như trở thành ác mộng của hắn, cho dù hiện tại nhớ ra thì cũng có chút mồ hôi lạnh ngưng tụ.
Kiếm tu rất khủng bố, Tề Hoàng nghĩ tới việc đưa con trai nối dõi đến học phủ cao nhất của Kiếm Đế cung, học tập kiếm pháp, ngưng luyện kiếm ý.
Nhưng đây chỉ là vọng tưởng của hắn.
Đừng nhìn hắn có một hoàng giả to như vậy ở hoang vực, Tề Hoàng cao cao tại thượng, nhưng là đặt ở Thanh vực phồn vinh hưng thịnh thì không đáng nhắc tới, căn bản không có tư cách đưa con trai nối dõi vào Kiếm Đế cung.
Cho nên, khi Đại Tề tới gặp một vị Kiếm Vương, Tề Hoàng phải gọi là mừng rỡ.
Đời sau không vào được Kiếm Đế cung, bái sư và gia nhập một vị Kiếm Vương cũng không tệ.
Đáng tiếc, Kiếm Vương chướng mắt con trai nối dõi của hắn, cự tuyệt rồi, nhưng Tề Hoàng cũng không để ý, một mực khách khí với Kiếm Thu Dịch, hi vọng có thể cảm động được Kiếm Thu Dịch, nhưng lần này, Kiếm Thu Dịch giết em vợ của hắn, hắn thật sự nổi giận.
Nhưng bởi vì hắn quá muốn con trai nối dõi của mình bái nhập làm môn hạ của Kiếm Vương tu luyện ra kiếm ý, cho nên, hắn để Võ Vương và Trấn Yêu Vương đi Lục quốc một chuyến.
Gửi một câu cho Kiếm Vương.
Nếu như muốn mạng sống thì thu nhận Tề Hàn làm môn hạ, bởi vì Tề Hàn là người xuất sắc nhất trong đám con trai nối dõi của hắn, thiên tư hơn người, đi theo Kiếm Vương tu luyện, có khả năng trở thành kiếm tu siêu nhiên có chung tôn vinh.
Võ Vương và Trấn Yêu Vương nhận lệnh, bay ra từ hoàng cung.
Hai bóng hình phóng ra hào quang lấp lánh, giống như một vòng lưu quang, nhanh chóng rời xa thành Tề Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận