Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 673: Có tin là ta sẽ diệt luôn Thánh Ma giáo không?

Sau đó, Minh Thương đến Đế Nữ vực, Trung Châu vực,... để tu luyện, có rất nhiều ghi chép đáng kinh ngạc về chiến tích được truyền tới Huyền vực.
Có thể nói, đây là một thiếu niên Chí Tôn đến từ cửu thiên, chưa từng bại một lần.
Lần này đặc biệt đến Huyền vực một chuyến, ngoài việc đạp lên Vạn Trọng phong và muốn vượt lên cực hạn của Nguyên Thần cảnh ra thì còn muốn bù đắp niềm tiếc nuối trong lòng, đó chính là quyết chiến với Mai Tiêu.
Từ trước đến nay, Minh Thương đều có biểu hiện cực kỳ cao ngạo, nhìn như bình dị gần gũi, nhưng thực ra lại cho người ta cảm nhận được loại khí chất siêu nhiên, cao cao tại thượng.
Chưa từng chủ động nói chuyện với bọn họ, mà có nói với bọn họ thì cũng rất hờ hững, lạnh nhạt.
Bây giờ lại cực kỳ khách khí đối với vị thanh niên lạ lẫm này, bọn họ có chút bất ngờ, rốt cuộc người thanh niên lạ lẫm đi vào giữa chừng này là thần thánh phương nào mà khiến cho Minh Thương chủ động trả lời như thế?
Hơn nữa, đối phương dường như quen biết hết các thiên kiêu đứng đầu mỗi vực.
Chẳng hạn như thái tử Ngao Thượng của Chân Long tộc ở Yêu vực, thánh nữ Khương Thải Nghiên ở Ma vực, đồ đệ của chí cường giả đứng thứ ba Thiên vực là Hàn Thiên, hai vị Thánh Tử Quý Nhiên và Tử Hằng ở Thanh vực, đại tiểu thư của tổ chức sát thủ đệ nhất mười vực.
Phạm vi giao hữu này cũng quá là rộng đi.
Mà một thị nữ nào đó là kẻ đầu têu đưa Lục Trần vào, trốn ở sau của nhìn trộm xem bên trong phát sinh những chuyện gì, nhưng mà những gì xảy ra đều khiến đại não nàng đóng băng, giống như một bức tượng gỗ bất động.
Lục Trần nhìn Minh Thương, lười biếng nói: “Mấy năm không gặp, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy.”
Lời này vừa nói ra, khoé miệng mọi người hơi giật giật.
Từ ngữ hình dung của người này thật sự là “có một phong cách riêng”, cũng không sợ làm cho Minh Thương tức giận.
Ngay cả khóe miệng Minh Thương cũng hơi giật, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Minh Thương rất nhanh đã dần nghiêm túc lại, nói: “Nếu đã tình cờ gặp đạo huynh ở Huyền vực, đợi chuyện ở Vạn Trọng phong qua đi, chúng ta chiến đấu một trận, đến khi cần dừng thì dừng, thấy sao?”
Minh Thương hạ giới là để chinh chiến những thiên kiêu kiệt xuất nhất ở các vực, Lục Trần có tư cách để hắn phát động khiêu chiến.
Hơn nữa hắn sẽ lập tức trở về cửu thiên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với Lục Trần để nhìn qua một chút thực lực của đối phương.
Mọi người đều chờ mong nhìn Lục Trần, hy vọng hắn đồng ý, sau đó thưởng thức một trận chiến đấu của thiên kiêu hàng đầu.
Không ngờ là Lục Trần đã chậm rãi lắc đầu.
Thái độ này khiến cho người xung quanh không hiểu, chẳng lẽ người này không dám chắc sẽ đánh thắng Minh Thương, sợ sẽ mất mặt nên không dám đáp ứng sao?
Ngay cả Minh Thương cũng nhíu nhíu mày, sau đó mở miệng nói: “Thực lực của đạo huynh rất mạnh, ta không nghĩ có thể vượt qua ngươi, vì sao lại không ứng chiến?”
Lời này của Minh Thương là nâng địa vị của Lục Trần lên rất cao, nhưng mà cũng là lời nói thật lòng, hắn thật sự không nắm chắc sẽ vượt qua Lục Trần.
Lục Trần thờ ơ nói: “Không có hứng.”
Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Hai chúng ta tỉ thí, một đám khán giả vây quanh, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến cái trận đấu này giống người ta đang vây xem khỉ đùa nghịch tạp kỹ à?”
Minh Thương: “.....”
Người xung quanh: “......”
“Hừ, sợ mất thể diện thì nói thẳng đi!” bên cạnh, Khương Thải Nghiên nói một câu âm dương quái khí.
Thánh Ma giáo trải rộng mấy vực, Khương Thải Nghiên cũng chỉ nếm qua thiệt hại lớn trong tay Lục Trần, đặc biệt là lúc ở thành Xích Long, hợp tác với Lục Trần để tham ô Tiên Nhân Túy của thành chủ thành Xích Long, kết quả là Lục Trần tới ăn hôi, trực tiếp lấy đi toàn bộ Tiên Nhân Túy.
Cứ thử nghĩ xem, đội ngũ cướp đoạt Tiên Nhân Túy là người của Thánh Ma giáo, tuy là đắc thủ nhưng cũng tổn thất nặng nề, bị ăn hôi còn chưa tính, lại phải gánh chịu lửa giận ở thành Xích Long.
Mà toàn bộ số Tiên Nhân Túy này đều bị Lục Trần lấy đi.
Nhìn xem, làm người ai lại làm thế chứ?
Cho nên Khương Thải Nghiên chờ đến cơ hội để châm biếm Lục Trần, không buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Lục Trần quay đầu nhìn kỹ Khương Thải Nghiên, mắt nheo lại, không thể không nói, nữ nhân này là một cái gai nhọn, cực kỳ thích đối nghịch với mình.
Khương Thải Nghiên đối đầu Lục Trần, không biết vì sao, trong lòng lại không rét mà run.
Nhưng vào lúc này, Lục Trần mở miệng, âm trầm nói: “Tiểu nữ nhân, ngươi đây là đang đùa với lửa đó, có tin là một ngày đẹp trời nào đó ta sẽ dành thời gian đến Ma vực để diệt luôn cái Thánh Ma giáo, rồi bắt ngươi đến làm thị nữ bên cạnh ta không?”
Lời nói của Lục Trần vô cùng kiêu ngạo, vừa mở miệng đã muốn tiêu diệt một môn phái của người ta, khiến cho ánh mắt của đám thiên kiêu không biết lai lịch của Lục Trần phải hiện lên dị sắc.
Thánh Ma giáo, thế lực đứng đầu ở Ma vực hùng bá, há có thể nói diệt là diệt được?
Cho dù cùng là thế lực đứng đầu của vực khác cũng không thể nói sẽ hủy diệt được thế lực đứng đầu trong các vực đâu.
Khương Khải Nghiên vốn định giễu cợt Lục Trần vài câu nhưng bỗng nhiên nghĩ đến một tin tức, lập tức thấy ớn lạnh, rùng mình một cái.
Tin tức mà nàng nghĩ đến chính là tin Bạch Trạch dẫn đầu rất nhiều cường giả Hổ tộc đến Thanh vực đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận