Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 585: Hùng hùng hổ hổ

Đợi sau khi cung điện màu xám bị phá bỏ rồi đánh giết Kiếm Tam công tử cũng không muộn.
“Lão cẩu Lê Hoa, lão cẩu Nguyên Chính Thanh, các ngươi trốn ở trong bóng tối làm cái gì? Đường đường là cường giả Thánh Quân mà lại nhát gan như thế à? Đối mặt với một Nguyên Thần cảnh nhỏ bé như ta mà cũng không dám bước ra, đúng thật là trốn về nhà ngoại cũng không hết mất mặt!” Lục Trần nhìn quanh bốn phía, lại lần nữa nói lời khiêu khích.
Mọi người xung quanh náo động cả lên.
Kiếm Tam công tử cũng thật quá là to gan lớn mật, dám nói lời nhục mạ hai cường giả Thánh Quân như thế, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?
Mọi người chợt nhận ra bất tử không sợ chết, là bởi vì biết mình nhất định phải chết nên có bao nhiêu lời chửi mắng cũng nói ra lần cuối vậy.
Cái Tử Lăng đứng trong đám người nhìn chằm chằm Lục Trần với ánh mắt tức giận.
Trước khi đến đã nói rõ với hắn là phải xin lỗi bốn đại gia tộc, có thế thì phủ thành chủ và Chúc gia mới có thể ra mặt giúp hắn.
Thế nhưng ngươi nhìn xem hắn vừa làm cái trò gì, không những không xin lỗi mà ngược lại còn giận dữ chửi bới, như vậy là muốn người trong mấy đại gia tộc đến chết thôi.
Một luồng khí u ám quét qua trời đất, như thể cánh cửa của địa ngục đã mở rộng, phóng ra sức mạnh Cửu U âm lãnh, ý lạnh bao trùm, tràn ngập khắp toàn thân, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều phải run rẩy.
Giống như là cả người bị đông cứng, muốn đông thành tượng băng luôn.
Ai cũng biết là hai Thánh Quân ở trong ngầm đang nổi giận, bọn họ đường đường là nhân vật Thánh Quân, mà lại bị hạng “giun dế” gọi là lão cẩu, làm sao có thể không phát giận được.
Đừng nói là những người có mặt ở đây, cho dù là bốn Thánh Vương ở ngoài xa vạn dặm mà nghe được những lời này của Lục Trần cũng phải trố mắt ngoác mồm, đứng ngốc tại chỗ mà thôi.
“Hai lão cẩu yên tâm đi, ta sẽ không dùng trò như vậy đối với đám tiểu bối nhà các ngươi đâu, bởi vì tiểu bối nhà các ngươi quá là phế vật, ta không có chút hứng thú nào với việc giết hết bọn chúng.” Lục Trần lười biếng nói, thành công kéo ra một đợt oán hận.
“Nhất là phế vật Lê Hồng kia quá yếu, lại còn nói khoác không biết ngượng mồm, cướp đi công lao của ta, muốn trở thành đồ đệ của Phán quyết giả, bây giờ mất thể diện!”
“Lão cẩu Lê Hoa, dù sao thì ngươi cũng là Thánh Quân, sao lại sinh ra loại nhi tử phế vật như vậy thế? Trở về lấy mấy giọt máu nhận thân mà nghiệm xem, biết đâu lại không phải nhi tử của ngươi!”
Khóe miệng người xung quanh giật giật, miệng lưỡi tiểu tử này quá đáng sợ, phỏng chừng hai Thánh Quân trong góc tối đều tức muốn nổ phổi rồi.
Lục Trần hùng hùng hổ hổ được một lát, còn muốn lôi hai người đang nổi giận kia bước ra, thế nhưng hai người quả là rất kìm nén, cứ ở trong ngầm không hiện thân khiến cho Lục Trần cảm thấy vô vị, thế là hắn quay người, đi hướng \phía cung điện màu xám cách không xa.
Lục Trần vừa quay người đi, trong nháy mắt, hai bóng người hiện ra từ trong bóng tối, cặp mắt cực kỳ âm trầm, còn như rắn độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Trần.
Cùng lúc đó, trong bóng tối liên tiếp có mười bóng người đi ra, đều là người của bốn đại gia tộc khác, đều nhìn Lục Trần bằng ánh mắt sắc lạnh.
Người bên ngoài đợi vài phút, đột nhiên, cung điện màu xám ở xa xa bỗng sụp xuống, bụi mù tràn ngập, một bóng người xông vào không trung.
Cùng lúc đó, nội tâm Lê Hoa đã sớm chứa lửa giận ngút trời, trực tiếp xuất thủ, trong nháy mắt, trời đất như tối sầm lại, biến hoá đến u ám hoàn toàn, vô số ma khí phun trào, lực lượng quy tắc của Ma đạo nở rộ, ngưng tụ thành một cái bàn tay lớn màu đen che khuất bầu trời, hắc quang và khí tức cực kỳ khủng bố vây quanh.
Cường giả Thánh Quân trút giận xuất thủ, quả thực là khiến thiên địa thất sắc.
Những người còn lại đều không hề động thủ, bởi vì bọn họ biết chỉ cần một Thánh Quân ra tay thì Kiếm Tam công tử nhất định phải chết, tất cả mọi người hờ hững nhìn xem một bóng người đang ở giữa không trung kia.
Một bàn tay màu đen cực kỳ to lớn phủ tới, một giây sau, gần như đối phương sẽ tan nát thành một màn sương máu.
Lục Trần vừa mới phá hủy cung điện màu xám, một giây sau, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm dị thường, lông tơ dựng đứng, không chút do dự mà bóp nát Phá Không phù.
Theo Phá Không phù bị bóp nát, thân thể của hắn bị bao bọc bởi phù chú màu bạc, trong nháy mắt hoá thành một vệt sáng và biến mất.
Lê Hoa dùng lực lượng quy tắc hoá thành bàn tay lớn chụp xuống, Lục Trần hoá thành một vệt sáng rời khỏi phạm vi của bàn tay rồi biến mất trong nháy mắt.
Tại giây cuối cùng, nơi Lục Trần rời đi bị bàn tay quy tắc bao phủ phát ra những tiếng nổ lớn, hoá thành vô số luồng hắc khí đan vào nhau, sức mạnh của quy tắc khiến không gian nứt ra, vết nứt trải rộng khắp nơi.
Cú đánh của Lê Hoa đủ để giết chết một Thánh cảnh bình thường, nhưng tất cả những người xung quanh đều sững sờ, chết lặng tại chỗ.
Phải mất một lúc lâu họ mới có phản ứng.
Bởi vì Kiếm Tam công tử chưa chết mà hoá thành một vệt sáng trốn thoát.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta không nhìn thấy gì cả."
"Vừa nãy hình như Kiếm Tam công tử được bao vây bởi ánh sáng bạc, rồi biến mất trong nháy mắt."
Giây tiếp theo nơi này đã trở nên sôi trào, vô số tiếng cảm thán vang lên, bọn họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận