Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1106: Quá trình mưu trí của Liễu Khuynh Thành

Liễu Khuynh Thành nghe vậy ngây ra, lửa giận trong mắt tiêu tán hơn phân nửa, lộ ra vẻ chờ mong: “Sư huynh, ngươi cảm thấy nàng đẹp hay là ta đẹp?”
Trong lòng Liễu Khuynh Thành hơi ngượng ngùng, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm Lục Trần, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt.
Có lẽ trong lòng sư huynh, mình đẹp hơn Mai Anh Lạc bên cạnh.
“Đương nhiên là nàng đẹp.” Lục Trần mỉm cười nói.
Liễu Khuynh Thành vốn ôm chờ mong tốt đẹp, nhưng lời nói của sư huynh giống như một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, làm cho Liễu Khuynh Thành tỉnh táo lại, trong lòng tràn đầy thất vọng đồng thời hung hăng véo sư huynh một cái, dường như phát tiết cơn giận trong lòng.
“Sư muội, tuy trông nàng xinh đẹp, nhưng ngươi vẫn chưa hỏi ta thích nàng hay là thích ngươi.”
Trong nháy mắt, lửa giận của Liễu Khuynh Thành lại tiêu tán không còn gì, nhịp tim trong tức khắc gia tốc đến ba trăm, trái tim đập thình thịch thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng hỏi: “Sư huynh, ngươi thích nàng hay là ta?”
Liễu Khuynh Thành nói xong, ửng đỏ trải rộng cả khuôn mặt, đều đỏ đến vành tai.
Liễu Khuynh Thành cảm thấy bản thân và sư huynh quen biết lâu như vậy, cho dù một nữ nhân xa lạ xinh đẹp hơn mình thì cũng không sánh bằng tình cảm của nàng với sư huynh, sư huynh nhất định sẽ nói thích mình.
“Đương nhiên là thích nàng!” Khóe miệng Lục Trần chứa đựng vui vẻ.
“Đi chết đi!”
Liễu Khuynh Thành vươn hai tay ra, dùng sức bóp Lục Trần, trong lòng tức giận đồng thời cảm giác ấm ức đến cực điểm, hai mắt linh động ẩn chứa đầy nước mắt, cứ như một giây sau sẽ khóc.
“Sư muội, ngươi vẫn chưa hỏi ta là nàng quan trọng hay là ngươi quan trọng.” Lục Trần nghiêm túc hỏi.
“Ta không hỏi nữa!” Liễu Khuynh Thành bĩu môi, nghiêng đầu.
Lục Trần nhìn thấy biểu cảm sư muội lúc thì vui lúc thì thất vọng, lúc thì thẹn thùng lúc thì tức giận, rất thú vị.
Nhưng hình như hiện tại chơi hơi quá, sư muội sắp khóc rồi.
“Đương nhiên là sư muội ngươi tương đối quan trọng trong lòng ta rồi, dù nàng có xinh đẹp đến đâu, đối với ta cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.” Lục Trần vươn tay xoa mái tóc đen mềm mại của thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: “Nếu sư muội và nàng cùng gặp nguy hiểm, người đầu tiên ta cứu chính là sư muội ngươi chứ không phải là người ngoài.”
“Thật sao?”
Liễu Khuynh Thành nghe vậy, quay đầu lại, cắn môi nhìn về phía Lục Trần.
Trong mắt còn có nước mắt chưa tan.
Liễu Khuynh Thành vốn cho rằng sẽ nhận được một đáp án thất vọng, nhưng đáp án này lại ngoài dự liệu của nàng.
“Đương nhiên!”
Lục Trần có chút buồn cười nói: “Vừa nãy sư huynh chỉ đùa ngươi thôi.”
“Đáng ghét, sư huynh thối, sư huynh hư!” Liễu Khuynh Thành thấy trong mắt Lục Trần đầy ranh mãnh, khuôn mặt mang theo nụ cười xấu xa, đâu thể nào không biết vừa nãy sư huynh đang đùa nàng, vừa tức vừa giận, huy động năm ngón tay, chào đón trên thân của Lục Trần.
Hành động nhỏ của hai người họ khiến người xung quanh ghé mắt.
Dù sao thì trong đám người cũng chỉ có hai nữ tử là Liễu Khuynh Thành và Mai Anh Lạc, hơn nữa dung mạo của hai người họ đều giật nảy mình, thật sự là khiến người khác chú ý, nhất cử nhất động đều thu hút ánh mắt của người khác.
Bọn họ thấy thiếu nữ xinh đẹp có thể sánh với Mai Anh Lạc sắc mặt biến ảo, liếc mắt đưa tình với Lục Trần, đều cực kỳ hâm mộ.
Cũng may vừa nãy hai người họ truyền âm, vốn không phải trực tiếp nói thẳng, nếu không biết được Lục Trần dám trêu chọc Mai Anh Lạc, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Dù sao thì ai dám trêu chọc viên minh châu sáng chói như Mai Anh Lạc chứ.
“Sư muội, đừng quậy nữa, có người đến rồi!” Lục Trần ngăn cản móng tay dài của sư muội đang véo tới véo lui trên người hắn, nghiêm túc nói.
Lục Trần cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, đó là luồng kiếm ý không gì sánh bằng.
Liễu Khuynh Thành thấy sắc mặt sư huynh nghiêm túc lại, cũng dừng động tác của mình.
Một tiếng kiếm rít cực kỳ đáng sợ từ xa truyền đến, trong thiên địa xuất hiện rất nhiều kiếm sắc bén, không bao lâu sau, một lời nói cực kỳ kiêu ngạo truyền đến: “Trời không sinh Yến Tử Hiên ta, kiếm đạo vạn cổ như đêm dài.”
Lời này khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi, sắc mặt mấy người họ khó coi giống như táo bón vậy.
Một thanh niên áo trắng trên người lưu chuyển kiếm ý mạnh mẽ ngự kiếm mà đến, mang theo kiếm ý sắc bén cực hạn, uy áp kiếm đạo bao phủ thiên địa, khủng bố đến cực điểm.
Thanh niên áo trắng này chính là Yến Tử Hiên.
“Ha lô, đám bại tướng dưới tay, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Yến Tử Hiên trong nháy mắt bước tới gần, một câu đã kéo toàn bộ thù hận, trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Yến Tử Hiên dung mạo anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, khí chất xuất chúng, vẻ mặt tươi cười, nhưng khuôn mặt tươi cười này lại rất thiếu đòn ở trong mắt mọi người.
Đôi mắt xinh đẹp của Mai Anh Lạc nhìn về phía Yến Tử Hiên, hừ lạnh một tiếng.
“Hì hì, đương nhiên không bao gồm muội muội Anh Lạc!” Yến Tử Hiên nhìn thấy Mai Anh Lạc, nở nụ cười hì hì.
Yến Tử Hiên tuy ngang ngược càn rỡ, trong mắt không có ai, nhưng vẫn nhận thức kính sợ với người mình không đánh lại, thực lực của Mai Anh Lạc mạnh hơn hắn, không chỉ không bại dưới tay hắn mà hắn từng bị người đó dạy dỗ cho một trận.
“Lần trước giao thủ, kiếm ý của ngươi mới cấp Hoàng đại viên mãn, không biết sau cấp Thánh, thực lực tăng cường bao nhiêu?” Thần Mục nhìn về phía Yến Tử Hiên, thản nhiên nói một câu.
“Sẽ không làm ngươi thất vọng!” Yến Tử Hiên nhìn về phía Thần Mục, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận