Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1702: Điệu hổ ly sơn

Khuôn mặt Võ Minh nghiêm túc nói: “Dương Thuyên Chúa tể rất mạnh, là đại địch của Thần giời, đã từng giết một vị Thần Đế.”
Những người còn lại cũng lộ ra thần sắc nghiêm túc, Dương Thuyên là cường giả Tạo Giới cảnh hàng đầu, chỉ ở sau Võ Thần, và Nguyệt Thần, Thần Đế Hi, Kiếm Thần một cấp bậc.
Dương Thuyên Chúa tể phụ trách tiến công Thần giới, hung danh truyền xa, từng giết chết Thần Đế, nhưng tính cách của vị Chúa tể này khác với những Chúa tể khác, thích cầm kỳ thư họa, lúc không có việc gì làm thì đánh đàn, chơi cờ, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm.
Đối mặt với một vị cường giả như thế trấn thủ tế đàn, bọn họ hiện tại không có đầu mối.
Một lát sau, Tây Môn Vũ đột nhiên nói: “Ta nghĩ tới một biện pháp.”
“Biện pháp gì”
Ánh mắt mọi người dừng trên người Tây Môn Vũ.
Tây Môn Vũ nói: “Không phải Dương Thuyên yêu thích cầm kỳ thư họa sao, chúng ta tìm “mồi” dẫn dắt Dương Thuyên rời khỏi vị trí tế đàn, thừa dịp hắn rời đi không ở đó thì phá hủy tế đàn.”
“Dương Thuyên thích thu thập bảo vật về cầm kỳ thư họa, nếu mọi người có bảo vật thì lấy ra để hấp dẫn Dương Thuyên.”
Mọi người nghe thấy lời Tây Môn Vũ nói, đôi mắt sáng ngời, đây vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, nếu bọn họ có vật phẩm cực phẩm liên quan đến cầm kỳ thư họa, quả thật có thể hấp dẫn sự chú ý của Dương Thuyên.
Võ Minh nói: “Trên người ta có một cây đàn cổ cấp bậc Thần Hoàng, có thể cống hiến ra, chỉ là, ai đi thông báo cho Dương Thuyên.”
Bọn họ có thể lấy ra bảo vật, nhưng mà ai đi báo cho Dương Thuyên, là một chuyện cực kỳ khó khăn, vô duyên vô cớ thả ra tin tức, có lẽ sẽ khiến cho Dương Thuyên cảnh giác.
Chỉ có người Dương Thuyên quen thuộc thả ra tin tức, Dương Thuyên có lẽ mới có thể yên tâm, vì thế, mọi người nhìn về phía Hắc Sa.
“Ta đi thôi.” Hắc Sa nói.
Lục Trần chần chừ nói: “Hắc Sa tiền bối, ngươi làm như vậy rất dễ bị Dương Thuyên suy đoán ra.”
Hắc Sa nói: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi còn cần đáp ứng một điều kiện của ta.”
Lục Trần hỏi: “Điều kiện gì.”
“Ngươi đi ra ngoài với ta.”
Lục Trần đi theo Hắc Sa rời đi, đi tới một nơi an tĩnh, Hắc Sa xoay người, nhìn về phía Lục Trần, ánh mắt mang theo một tia hồi ức phiền muộn, nói: “Năm đó Bàng Vân đạo tổ cắn nuốt thế giới quê quán của ta, ta đưa con đến khu vực vô cùng tận, hiện tại không biết sống hay chết.”
“Điều kiện của ta chính là nếu sau này ngươi gặp được con nối dõi của ta, cần phải giúp ta một việc, đó chính là tận lực che chở cho nó.”
Hắc Sa biết, thành tựu tương lai của Lục Trần chắc chắn bất phàm, ít nhất có thể trưởng thành đến cấp bậc Đạo Tổ, cho nên, hy vọng Lục Trần đồng ý điều kiện này của hắn.
Lục Trần khẽ gật đầu, trịnh trọng nói: “Hắc Sa tiền bối, ta đồng ý với ngươi, nhưng mà, sau này sao ta có thể phân biệt ra ai là con của ngươi.”
Hắc Sa lấy ra một khối ngọc bội, ánh mắt lập loè thần sắc phức tạp, nói: “Khối ngọc bội này có một tia nguyên thần của con nối dõi của ta, chỉ cần cách hắn hàng tỉ, ngọc bội sẽ nóng lên, đồng thời trong lòng khuyển tử cũng sẽ sinh cảm ứng.”
Hắc Sa lại móc ra một chiếc nhẫn không gian, nói: “Bên trong có công pháp truyền thừa của ta, cùng với tài nguyên tu luyện, ta làm phụ thân khiến con nối dõi thiệt thòi, nếu ta xảy ra chuyện, hy vọng ngươi thay ta chuyển những thứ này cho hắn.”
Lục Trần duỗi tay tiếp nhận, nói: “Hắc Sa tiền bối, sau này gặp, ta sẽ chuyển giúp ngươi.”
“Ừm.”
Hắc Sa gật đầu, trên mặt hiếm khi lộ ra một tia ý cười.

Xung quanh tòa tế đàn bạch cốt thứ ba, cũng không có nhiều thêm cường giả dị tộc, bởi vì Chúa tể Dương Thuyên tự mình tới trấn thủ, nếu đám Thần Vương của Thần giới kia thật sự đột kích, chắc chắn có đi mà không có về.
Trên chỗ cao tế đàn, có một vị dị tộc mặc áo bào trắng ngồi xếp bằng, phát ra khí chất rất dịu dàng, nếu bỏ qua đầu thằn lằn dữ tợn kia, đối phương tuyệt đối là một vị nam tử trung niên ngọc thụ lâm phong.
Đôi tay mảnh khảnh của Dương Thuyên nhẹ nhàng kích thích dây cầm, đại đạo âm phù bay múa đầy trời, truyền ra giai điệu ưu mỹ trong thiên địa.
Một tiếng cười sang sảng vang vọng trong thiên địa: “Tạo nghệ của Dương Thuyên huynh đối với tiếng đàn thật là càng ngày càng cao, ngay cả ta cũng không nhịn được mà trầm luân.”
Giọng nói rơi xuống, không gian bình tĩnh nổi lên gợn sóng nhàn nhạt, Hắc Sa xuất hiện, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía Dương Thuyên.
Dương Thuyên đàn xong một khúc, ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Sa trên không trung, lạnh nhạt nói: “Sao hôm nay Hắc Sa huynh lại có rảnh tới chỗ ta thế.”
Hắc Sa nói: “Không phải nghe nói Thần giới có người quấy rối sao, đã phá hai tế đàn Mê Đồ, như vậy sẽ không bỏ qua cái thứ ba, ta muốn nhìn một chút, trong Thần giới có đám người yêu nghiệt gì, ngay cả Thần Hoàng cũng có thể tàn sát.”
Ánh mắt Dương Thuyên thâm thúy, cười sâu kín: “Hiện giờ ta ở chỗ này, sợ là bọn họ không dám tới.”
“Có lẽ vậy.” Hắc Sa phụ họa nói, thân hình chợt lóe, đi tới trước mặt Dương Thuyên, cúi đầu nhìn về phía dương đàn cổ trên hai chân Dương Thuyên, dường như vô tình nói: “Nhìn thấy đàn cổ của Dương Thuyên huynh, đột nhiên nhớ tới một việc, khi ta ở Thủy giới, phát hiện một chiếc đàn cổ, cổ thụ lôi mộc làm giá đàn, gân của giao long làm dây đàn, là một cây đàn tốt hiếm phe có.”
Thủy giới, chính là thế giới Hắc Sa tiến công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận