Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1047: Bị thương nặng đi lánh nạn

Mi tâm Kỳ Hạo phát sáng, bắn ra một luồng sáng, khuếch đại cực nhanh rồi hóa thành một bức tranh khổng lồ, phía trên có khắc chân long, phượng hoàng, kỳ lân và thụy thú, tràn ngập lực lượng vĩ đại vô thượng, ngăn cản áp lực mà hư ảnh Huyền Vũ mang đến.
Thiên Đồ chính là tuyệt học Thiên phủ, vô cùng thần bí và mạnh mẽ, tỏa ra một lực lượng dao động cường đại, va chạm với Huyền Vũ. Trong lúc mơ hồ có thể thấy được dấu hiệu sắp sụp đổ của Huyền Vũ.
Huyền Vũ đan thánh phất tay, từng luồng năng lượng truyền vào đó, củng cố hư ảnh thân thể Huyền Vũ.
Vù vù!
Một luồng thanh quang chẳng biết bay đến từ lúc nào, bổ vào trên cánh tay Kỳ Hạo, roẹt một tiếng, một cánh tay đẫm máu bị kiếm quang chém vào, mảng máu lớn chảy ra.
Sau đó, bốn cành cây màu xanh lá như bốn cánh tay bay qua, xuyên qua cơ thể hắn.
Kỳ Hạo kêu đau đớn, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo vì đau. Đối mặt với ba Thánh Vương đại thành siêu mạnh công kích, hắn căn bản không có sức phản kháng.
Hơn nữa Kỳ Hạo phát hiện ra điều kinh dị, cành cây đâm xuyên cơ thể hắn lại đang điên cuồng hấp thụ tinh hoa của hắn, cắm rể vào bên trong thân thể, nhanh chóng sinh trưởng.
Chỉ vẻn vẹn một hơi thở, cơ thể lập tức mất hơn một phần tinh hoa, tốc độ mất đi rất đáng sợ.
Cành cây cắm rể trong người Kỳ Hạo điên cuồng sinh trưởng, sinh ra vô số cành lá, lá cây xanh biếc. Trong nháy mắt, Kỳ Hạo như hóa thành một thụ nhân.
Kỳ Hạo không do dự nữa, lòng bàn tay xuất hiện một khối Phá Không phù, ngay lập tức bóp nát, một lực lượng vô hình trói buộc cơ thể hắn, phá vỡ không gian trói buộc, biến mất, cứ như vậy biến mất trong tầm mắt của ba vị Thánh Vương đại thành.
Ba người dùng thần niệm càn quét, bao phủ phạm vi mười vạn dặm, lại không tìm được tin tức của Kỳ Hạo, khẽ nhíu mày.
“Trên người hắn có Phá Không phù, bỏ đi.” Bồ Đề lão tổ có kiến thức sâu rộng, nhận ra Kỳ Hạo dùng Phá Không phù, nói một câu.
Phá Không phù, có khả năng truyền tống siêu xa, không thể nào truy tìm được. Loại phù này rất quý hiếm, hơn nửa là sản xuất từ Thượng giới, mặc dù mười vực cũng có nhưng rất ít, đạo thống cường đại của truyền thừa Thiên phủ Thượng giới, có được Phá Không phù cũng không phải chuyện gì lạ.
Sau đó ba người trở về.
Sau khi ba người về thì hạ xuống trước mặt Lục Trần.
Đối với việc ba người không giết được Kỳ Hạo, Lục Trần cũng không bất ngờ. Hắn cũng biết đến Phá Không phù, lúc trước ở bí cảnh Tứ Thánh còn từng dùng qua, Thánh Vương căn bản không phát hiện được. Ít nhất phải là tốc độ thần niệm khủng bố cấp Chí Tôn hoặc cấp Thiên Tôn, mới có thể theo kịp khoảng cách siêu xa của Phá Không phù truyền tống.
“Tiểu tử thối, ngươi đúng là một kẻ gây tai họa, ngay cả đồ của Thiên phủ cũng dám cưới.” Cố Thiên Nhai trừng mắt nhìn Lục Trần.
Nhưng nghĩ đến lúc trước tiểu tử này ở Thanh vực, mới là tu vi Siêu Phàm cảnh đã gây họa khắp nơi, đắc tội một đống kẻ địch, lại càng trở thành mối hoại khắp Thanh vực, làm cho vô số người hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hiện giờ hắn đã phát triển đến Thánh cảnh, dám cướp những thứ của Thiên phủ cũng là hợp lý.
Lục Trần liếc Cố Thiên Nhai một cái, cười nói: “Sao vậy, ngươi sợ à?”
“Ta sợ?” Cố Thiên Nhai ưỡn ngực lên, thổi râu trừng mắt, giận dữ nói: “Nếu ta sợ thì lúc trước sẽ không ra tay.”
“Tiểu tử ngươi có thể ít gây họa cho ta không hả?” Dừng một chút, Cố Thiên Nhai mặt mày ủ rũ nói: “Thời gian tiếp theo có thể sẽ phải đối mặt với Thiên phủ đuổi giết, ta cũng không quan trọng, nhưng cảm giác rất có lỗi với Huyền Vũ huynh và Bồ Đề huynh liên lụy theo.”
Cố Thiên Nhai nhìn Huyền Vũ đan thánh rồi lại nhìn lão giả áo xanh dáng người gầy nhỏ, vẻ mặt đầy áy náy.
“Thiên Nhai đạo huynh, đừng khách sáo. Lần này Thiên phủ gây sự ở Bồ Đề sơn, nếu như không ra tay thì còn tưởng rằng ta sợ bọn họ.” Huyền Vũ đan thánh hừ lạnh một tiếng.
Bồ Đề lão tổ cũng nói: “Mặc dù Thiên phủ có bối cảnh ở Thượng giới nhưng cường giả trên Thánh Vương lại không xuống được, chúng ta không cần quá lo lắng.”
Ba vị Thánh Vương đại thành ở đây, cộng thêm môn đồ của Huyền Vũ đan thánh cùng quan hệ rộng lớn.
Mặc dù không thể so sánh với nội tình của Thiên phủ nhưng Thiên phủ muốn động vào bọn họ thì chắc chắn sẽ phải trả cái giá cực lớn. Hơn nữa, một khi có người chạy trốn, trốn vào bóng tối thì chỉ cần một ngày không chết, người Thiên phủ sẽ luôn phải sống trong sự sợ hãi.
Ở một chỗ trên ngọn núi thanh tịnh, mây mù lượn lờ giống như tiên cảnh, kiến trúc nơi này không quá hoa lệ mà chỉ có một nhà tranh đơn giản, vài mẫu ruộng thuốc, ruộng thuốc bên cạnh đình phía dưới có bốn người ngồi.
Lục Trần, Cố Thiên Nhai, Bồ Đề lão tổ và Huyền Vũ đan thánh.
Ngọn núi này là nơi Huyền Vũ đan thánh yên tĩnh tu luyện, rất thanh tịnh.
Ba người bàn bạc làm sao đối mặt với tiến công của Thiên phủ, mặt lộ vẻ nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo vô vàn lo lắng, chỉ có một người không tim không phổi.
Người này không có chút áp lực nào nên hiển nhiên sự kiện lần này khiến Lục Trần phát hỏa.
Thấy ba người nghiêm túc bàn bạc chuyện lớn, nghĩ ra hai phương án, thứ nhất là ba người che dấu, chỉ cần người của Thiên phủ không bắt được bọn họ, cũng không dám động đến đệ tử của Bồ Đề sơn, bởi vì một khi động vào, bọn họ cũng có thể là hậu bối trong bóng tối của Thiên phủ và tập kích cứ điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận