Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 961: Sợ hãi

Sau đó, mỗi một bóng dáng cùng giơ kiếm lên đồng thời, hàng trăm kiếm quang kinh khủng coi Chân Phật làm trung tâm, tấn công về phía hắn.
Rầm rầm rầm!
Bề mặt thân thể phật này có vô số kiếm quang sắc bén va chạm với nó, bộc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, chỉ là, cho dù hàng trăm kiếm quang vô cùng kinh khủng, nhưng vẫn không thể phá hủy Chân Phật này.
“Chỉ có thần phục dưới Chân Phật mới là lựa chọn của ngươi.” Trên bầu trời, miệng Chân Phật phun phật âm, uy nghiêm vô cùng, âm thanh rơi vào trong đầu Lục Trần, giống như cảnh tỉnh, chỉ là chân tâm Lục Trần kiên định, đạo thuật âm thanh loại này khó có thể dao động chân tâm của hắn.
“Gặp phải loại Thánh Quân này, xem ra chỉ có thể dùng Toả Kiếm Quyết rồi!” Trong lòng Lục Trần lạnh như băng tự nói.
Hắn lĩnh ngộ quá ít quy tắc Sát Lục, tác dụng đối với cường giả Thánh Quân cũng không phải là quá lớn, Thiểm Ảnh kiếm pháp cũng không thể phá hủy Chân Phật này, như vậy Hư Không kiếm pháp cũng không thể, mặc dù uy lực của Hư Không kiếm pháp lớn hơn một chút so với Thiểm Ảnh kiếm pháp, nhưng mà Hư Không kiếm pháp chủ trương đánh lén giành thắng lợi, khiến người ta không phòng bị.
Bây giờ ngay cả phòng ngự cũng không đánh bại, làm sao có thể một chiêu giành được chiến thắng.
Bây giờ chỉ còn lại Toả Kiếm Quyết thôi.
Chiêu thứ nhất của Toả Kiếm Quyết là lồng giam kiếm cần kiếm ý cấp Hoàng cảnh mới có thể tu luyện.
Cho đến nay vẫn là hắn nắm giữ kiếm chiêu lớn mạnh nhất.
Lục Trần hít một hơi thật sâu, ý niệm vừa động, xung quanh xuất hiện vô số kiếm ý, xung quanh đều hóa kiếm, chi chít, kiếm ý dưới thao túng của Lục Trần, vây Chân Phật ở trung tâm, vận chuyển tốc độ cao.
Mỗi một kiếm ý đểu sắc nhọn không thể đỡ, bây giờ hội tụ lại toàn bộ, vận chuyển tốc độ cao, phong tỏa Chân Phật.
“Vô dụng!”
Giác Ngộ ký sinh trong cơ thể Chân Phật, thao túng Chân Phật, thấy Lục Trần ra tay, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hà khắc đối phương muốn phá vỡ Chân Phật thì gần như không thể nào làm được.
Giác Ngộ - người điều khiển Chân Phật, chậm rãi giơ tay lên, bàn tay khổng lồ của Chân Phật va chạm với kiếm ý vận chuyển tốc độ cao, lập tức phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai.
Đinh đinh đinh!
Giống như âm thanh của móc câu sắt vang lên, chỉ thấy bàn tay Hỏa Tinh của Chân Phật ứa ra, bàn tay đang tan rã với tốc độ có thể dùng mắt thường thấy được.
“Làm sao có thể?”
Giác Ngộ thấy một màn như vậy, ánh mắt lộ ra lộ vẻ xúc động.
Bàn về lực phòng ngự của Chân Phật, mạnh hơn so với bản thân hắn, nhưng bây giờ lại bị kiếm ý bao vây thân thể rồi, hắn giơ tay lên không chỉ không xuyên thấu kiếm khí vận chuyển như gió lốc kia, ngược lại khiến bàn tay của hắn phân giải ra, giống như phong hoá, mặc dù chậm, nhưng đây cũng là một tín hiệu không tốt.
“Thu!”
Lục Trần thấy một màn như vậy, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, bàn tay to nắm chặt, phạm vi kiếm ý bao vây đang không ngừng mà giảm nhỏ.
“Chân Phật bất diệt.”
Giác Ngộ chắp tay, dáng vẻ nghiêm trang đọc thành tiếng, vang lên theo lời của hắn, Chân Phật lại bộc phát ra ánh sáng lóng lánh, phật quang thần thánh phát ra giữa trời đất.
“Phật từng nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ngươi theo phật, địa ngục mới thuộc về ngươi.” Lục Trần cười lạnh.
Cùng với phạm vi kiếm ý không ngừng thu nhỏ lại, Chân Phật bị kiếm ý phân giải nhanh chóng, còn Giác Ngộ núp ở bên trong Chân Phật, thần thái chân chính thay đổi lớn, hắn cảm giác Chân Phật đang bị xâm chiếm dần dần, tiếp tục như vậy thì hắn rơi vào tình huống không hay.
Nhưng mà cho dù hắn thúc dục tu vi thế nào, cũng không thể thoát khỏi vây khốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chân Phật bị hủy diệt dưới kiếm ý.
“Buông tha ta đi!”
Giác Ngộ kia lộ ra âm thanh hoảng sợ.
Giác Ngộ nói dối rồi, không có Chân Phật, hắn càng không thể đi ra khỏi nơi giống như lao tù này.
Bên trong lồng giam kiếm, kiếm ý trong suốt như nước kết thành lao tù, nuốt chửng thân thể Chân Phật của thần thánh.
Thân thể Chân Phật toàn thân óng ánh, thần thánh hoàn mỹ, lại không chịu nổi kiếm ý hủy hoại, theo phạm vi thu nhỏ của lao tù, thân thể Chân Phật bị đánh tan triệt để, ánh sáng màu vàng tiêu tán thấu trời.
Giác Ngộ không còn thân thể Chân Phật bảo vệ thì như cá trong chậu, căn bản là không có khả năng thoát ra khỏi lao tù.
Chỉ thấy kiếm ý trong suốt bên trong kết giới, trên mặt Giác Ngộ không còn vẻ thong dong trấn định, chỉ còn hoảng sợ, bởi vì hắn không thể tưởng tượng được một tên hậu bối Thánh cảnh sơ kỳ lại bộc phát ra chiêu thức có thể phá hoại thân thể Chân Phật.
Thân thể Chân Phật không thể ngăn cản công kích khủng bố này, có nghĩa là Đại Nhật Kim Thân cũng vô dụng như thế, hắn không có khả năng đánh vỡ phòng ngự để ra ngoài, nếu như cưỡng ép ra ngoài thì thân thể sẽ bị những kiếm ý sắc bén này xé thành bột phấn.
Nếu át chủ bài là thân thể Chân Phật vô dụng thì Giác Ngộ cũng rất thức thời, cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc là Giác Ngộ có cầu xin tha thứ cũng không có bất cứ tác dụng gì, đổi lấy là sự thờ ơ khiêu khích của Lục Trần, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên thành một đường cong.
“Thả ta ra!”
Giác Ngộ cảm nhận được phạm vi lao tù không ngừng thu nhỏ, rất nhanh đều dán vào da hắn, cơ thể truyền đến cảm giác đau nhói khiến nội tâm của hắn sợ hãi vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận