Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1513: Không nhiều người ngoan độc (2)

“Tạm thời còn chưa rõ ràng có bao nhiêu người.” Biên Dũng trả lời một câu, trong lòng còn có vấn đề khác chưa nói với Lục Trần, chút va chạm ở biên cảnh, bình thường ra tay mạnh nhất chính là Thiên Tôn cảnh, suy cho cùng chẳng qua là chút náo loạn, những cường giả Đế cảnh cao cao tại thượng này cũng sẽ không tranh đấu với loại này.
Mặc dù trong lòng im lặng, chẳng qua Biên Dũng vẫn trả lời: “Nhiều nhất Thiên Tôn dẫn đầu.”
“Tổng cộng thành Minh Cổ có bao nhiêu quân đội?”
Biên Dũng nói: “Sáu nhánh quân Thánh vương, một nhánh một vạn năm, tổng cộng là chín vạn người, một nhánh quân Chí Tôn, tổng cộng là năm ngàn người.”
Lục Trần nói: “Ngươi đi triệu tập nhân thủ, chuẩn bị tác chiến với tộc Đương Khang.”
“Vâng.”
Biên Dũng gật đầu, nhận lệnh rời đi.
“Hai ngươi dừng lại ở phủ thành chủ, nhìn người thành chủ bắt nhốt ở nơi nào, ta đi một chút sẽ trở lại.” Lục Trần nói với Hứa Thanh Dao một câu, tiếp theo thân hình chợt lóe, đi theo Biên Dũng đi tới tường thành, giờ phút này có mấy nam tử uy nghiêm mặc áo giáp đứng trên tường thành, đều là thống lĩnh thủ thành.
Ánh mắt bọn họ nhìn phương xa, cuối chân trời, yêu khí trùng điệp, đang nhanh chóng di chuyển về phía thành Minh Cổ.
“nhân loại.”
“Biên Dũng, làm sao có một nhân loại.”
Mấy người quay đầu lại, phát hiện Lục Trần đứng ở bên cạnh.
Lục Trần không lên tiếng, ngược lại Biên Dũng ở bên cạnh hồi đáp: “Đây là người bên cạnh Minh Sư thái tử.”
Nghe thấy người của Minh Sư thái tử, ánh mắt mấy người khôi phục bình thường, không nói gì nữa.
Biên Dũng hạ lệnh, thổi kèn lệnh chiến tranh, rất nhanh, nhiều đội binh lính chỉnh tề đồng loạt xuất hiện ở trên đất trống ngoài thành, một mảnh đông nghịt.
Grừ… Grừ… Grừ!
Ước chừng đến gần mười vạn người tụ tập lại, một nhóm người phát ra gầm thét rung trời, khí thôn sơn hà, làm vỡ nát vòm trời.
Lục Trần thấy nhóm binh lính này này của Minh Huyết Mãng, khẽ hé mắt, không thể không nói, khí thế nhóm binh sĩ này rất đủ, huyết khí mênh mông, tiết ra sức mạnh, chiếu rọi bầu trời hiện lên màu máu, huyết khí khổng lồ này hội tụ lại, uy năng vô cùng, khiến không gian tràn đầy cảm giác bị đè nén.
Năm ngàn Thiên Yêu Chí Tôn Kia bay lên không đứng yên, tất cả đều là cảnh giới đại viên mãn, mặt mũi lạnh lùng hà khắc, trên người phóng ra sát ý cuồn cuộn, thổi quét không gian vô tận.
Lục Trần thấy một màn như vậy, trong lòng âm thầm cảm khái, không thể không nói, nội tình Thiên Yêu quá hùng hậu.
Đây chỉ là một đội hình thành trì của một vương tộc, quân đoàn binh lính có chín vạn Thánh vương viên mãn, năm ngàn Chí Tôn viên mãn.
Khiến người ta cảm khái cũng không phải là sau khi bọn họ phá cảnh cũng có thể đi Giới thành, mà là bởi vì khí thế của bọn họ, khí thế đám người kia dồi dào, giẫm đạp trời đất chấn động, cho người ta một loại cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
“Không được, phải khiến Thiên Yêu chết nhiều chút.” Trong lòng Lục Trần âm thầm nói.
Nội tình Thiên Yêu thật đáng sợ, có chút dọa người, khó trách giết một nhóm rồi một nhóm.
Đám người kia trải qua mấy chục năm lại trở thành quân chủ lực của Giới thành.
Một tòa thành có thể rút ra mười vạn binh lính, mười thành có thể rút ra trăm vạn.
Rầm rầm rầm!
Một cảm giác đất rung núi chuyển truyền đến, đánh thức Lục Trần đang trầm tư, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, cát vàng đầy trời, ở một cảnh tượng tối tăm mịt mù, nhưng vẫn xuyên thấu qua cát vàng thấy được một nhánh quân đội, người mặc áo giáp màu xanh, bước chân trầm ổn đạp tới.
Rất nhanh, hai quân đối chọi, cát vàng tản đi, hơn mười vạn người hiện ra ở trước mắt.
Tộc Đương Khang, ngoại hình như heo, da màu xanh, cho dù sau khi hóa hình, cũng không hóa triệt để, hai bên khóe miệng lộ ra một hàm răng màu ngà, đôi mắt hiện lên màu xanh, hung quang tràn ngập.
Lục Trần phát hiện, chỉ riêng quân của tộc Đương Khang này cũng giống như binh lính tộc Minh Huyết Mãng, khí thế cực kỳ kinh khủng.
Mấy tướng lĩnh Minh Huyết Mãng xung quanh thấy một màn như vậy, sắc mặt hơi có chút khó coi, bởi vì chuyện vượt qua dự liệu của bọn họ.
Đội hình của tộc Đương Khang mạnh hơn so với bọn họ, chẳng lẽ lần này không phải là “ôn chuyện” mà thật sự có quyết tâm tranh đoạt thành Minh Cổ.
“Ha hả, làm sao Minh Cổ không ra gặp bạn già, người đâu?” Trên một xe chiến, một nam tử hung hãn ngồi đó, nanh của hắn rất thô chắc, trên người tản ra một luồng khí tức vạm vỡ, một đôi mắt màu xanh ở trên tường thành quét một vòng, cũng không phát hiện thành chủ thành Minh Cổ.
Đại hán da xanh này gọi là Chử Kiến, là một thành chủ của tộc Đương Khang, địa vị không kém thành chủ thành Minh Cổ, cũng nắm giữ một tòa thành.
Chử Kiến và thành chủ thành Minh Cổ cũng là loại bạn già nhiều năm.
Nhưng trên tường thành không có người trả lời lời nói của Chử Kiến, sau một lúc, Biên Dũng nhìn về phía Chử Kiến, ôm quyền nói: “Chử Kiến thành chủ, không biết ngươi dẫn đại quân tới thành Minh Cổ làm gì?”
Lời này của Biên Dũng có chút cảm giác mở mắt nói lời bịa đặt, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lai giả bất thiện.
Chử Kiến cười híp mắt nói: “Không có chuyện gì, mò mẫm đi bộ, thuận tiện tới thăm bạn già một chút.”
“Gọi Minh Cổ ra ngoài, ta thương lượng với hắn một việc.” Dừng một chút, Chử Kiến hỏi.
Biên Dũng lập tức đưa ánh mắt về phía Lục Trần, Lục Trần gật đầu, sau đó bay đến đứng trên không trung ngoài thành, nhìn Chử Kiến hắng giọng nói: “Thành chủ thành Minh Cổ đã bị ta chém giết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận