Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1116: Có lẽ không lấy lại được nữa (2)

Mặc dù thiên tài này của Huyễn Thần điện biết Lục Trần là kiếm tu, còn tu quy tắc Hư Không, nhưng vốn không sợ hãi cho lắm, bởi vì ảo cảnh khắc chế phần lớn quy tắc, đối phương chủ công phạt, nguyên thần có thể là nhược điểm, thế nhưng không ngờ đối phương lại thi triển một loại quy tắc khác, đột nhiên trọng thương hắn.
Thiên tài Huyễn Thần điện bị thương, tinh thần bất ổn, cảnh tượng xung quanh Lục Trần biến hóa, hắn phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Thiên tài Huyễn Thần điện thấy Lục Trần đi tới, muốn lần nữa kéo Lục Trần vào trong ảo cảnh, nhưng Lục Trần phóng ra luồng chấn động giết chóc đáng sợ áp chế lực lượng của đối phương khiến cho phân thân không ngừng vỡ vụn, đồng thời cả người hết sức chăm chú, đối phương khó có thể dùng ảo cảnh ảnh hưởng đến hắn.
Lục Trần cất một bước, trực tiếp đi tới trước mặt đối phương, đánh ra một quyền.
Trên nắm đấm phóng ra lực lượng khủng bố, trực tiếp nện vào trước ngực người đó.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt rạn nứt vang lên, người đó bị một quyền của Lục Trần đánh bay, thân thể lùi lại mấy ngàn trượng.
“Thảm thật!”
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng rùng mình một cái.
Tần Vân đến từ Huyễn Thần điện lại bại thảm như vậy, lực lượng ảo cảnh tu hành hoàn toàn không cách nào ảnh hưởng đến Lục Trần.
Tần Vân bị một quyền của Lục Trần đánh lùi, đánh thành trọng thương, sau đó không thèm liếc mắt nhìn đối phương, chỉ nhìn bốn phía xung quanh, mở miệng nói: “Mọi người đến đây đều là vì Đế chi bản nguyên, muốn lấy được thì hãy lấy Đế liệu trên người ra.”
Lần này, không ai dám nói lời phản bác nữa, Lục Trần ra tay khiến Tần Vân bị thương nặng đã chấn nhiếp người xung quanh.
“Rốt cuộc là ngươi muốn Đế liệu hay là Hư Không Thành Bảo cần Đế liệu tu sửa?” Một lời nói truyền đến, quanh thân Lôi Thương phun nhả quang điện, hai mắt cực kỳ sắc bén đâm thẳng Lục Trần.
“Đương nhiên là ta suy nghĩ cho Sơn Hải giới!” Lục Trần mở miệng nói.
“Có phải không đưa cho ngươi thì bọn ta sẽ không thấy được Hư Không Thành Bảo hay không?” Lôi Thương tiếp tục mở miệng.
“Không sai!” Lục Trần khẽ gật đầu, nói: “Không có ta, tất nhiên là các ngươi không tìm thấy được Hư Không Thành Bảo.”
“Đế chi bản nguyên không thuộc về cá nhân ngươi mà thuộc về tất cả mọi người!” Lôi Thương mở miệng nói, ánh mắt rất bức người.
“Lôi Thương, ngươi muốn ra tay sao?” Ánh mắt Yến Tử Hiên bên cạnh Lục Trần lạnh lẽo nhìn người đó, kiếm ý quanh thân rục rịch.
Sắc mặt Lôi Thương khẽ thay đổi, suýt chút quên mất Yến Tử Hiên đang ở bên cạnh.
Một mình Yến Tử Hiên đã khó chơi rồi, lại thêm một sư đệ không thua kém hắn, khó càng thêm khó.
Sắc mặt Lôi Thương biến ảo, sau một lúc đắn đo, cuối cùng cũng có quyết định.
Lôi Thương tiện tay hất một khối phát sáng to bằng nắm tay, hóa thành một chùm sáng, trực tiếp ném về phía Lục Trần, đồng thời truyền đến lời nói: “Cho ngươi, hy vọng ngươi giữ lời hứa.”
Lục Trần đưa tay bắt lấy, sau đó ánh mắt nhìn lên trên thân đám người Mai Anh Lạc, Thần Mục… còn người nghèo kiết xác như Lục Minh, Tề Dương thì Lục Trần không thèm nhìn.
Lộc Minh có nghèo hay không thì Lục Trần không biết, nhưng Tề Dương thật sự nghèo, bởi vì gia sản của bản thân đang nằm trên người hắn.
“Huynh đệ, rộng rãi, người vừa đẹp trai vừa nhiều vàng như ngươi không nhiều đâu.” Lục Trần giơ ngón tay cái lên với Lôi Thương, tặng một cái mũ cao.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt còn thản nhiên đảo qua trên người những người còn lại, ý ám chỉ hiện rõ trên mặt.
Lời này của Lục Trần tất nhiên khiến mọi người thầm mắng.
Đương nhiên bọn họ hiểu được lời này của đối phương có ý ám chỉ mãnh liệt, nhưng phần lớn người trong đó thật sự không lấy ra được Đế liệu.
Đế liệu không phải là bắp cải trên đường phố mà mỗi người đều có được.
Ánh mắt Lôi Thương cũng nhìn về phía đám người Thần Mục, Mai Anh Lạc, mở miệng nói: “Các ngươi cũng cống hiến chút Đế liệu đi.”
Trong số những người ở đây, có thể Lôi Thương không coi người khác ra gì, nhưng đám người Mai Anh Lạc, Thần Mục, Thiên tử La Minh thì lại kiêng kỵ ba phần, mấy người này có tư cách tranh phong với hắn, tranh đoạt Đế chi bản nguyên, hắn không quan tâm những người còn lại không lấy ra Đế liệu, bởi vì người sở hữu Đế chi bản nguyên tuyệt đối là một trong mấy người bọn họ.
Soạt!
Lại một tảng đá lấp lánh bay về phía Lục Trần, đồng thời một âm thanh sảng khoái truyền đến: “Lục Trần huynh, cho ngươi khối Xích Nhật thạch này, coi như là kết giao bằng hữu.”
Một thanh niên phát ra ma uy khủng bố xuất hiện, thanh niên này ngũ quan lập thể, mặt mày vô song, vô số khí lưu ma đạo xoay tròn quanh thân thể giống như một Ma Thần xuất thế.
Tầm mắt Lục Trần dừng ở trên người đối phương, nhận ra thân phận người này.
Hạng Phi Vũ, thiếu chủ của Đọa Lạc ma điện, thực lực cực kỳ khủng bố, thường xuyên có người so sánh hắn với Thiên tử.
Đọa Lạc ma điện là thế lực bá chủ một phương của Ma vực, người sáng tạo là Đọa Lạc ma đế.
Lục Trần khẽ gật đầu với đối phương.
Có hai người dẫn đầu, kế tiếp sẽ dễ làm, Mai Anh Lạc, Thần Mục, còn có mấy thiên tài Thượng giới không biết tên đều đưa Đế liệu cho Lục Trần.
Bởi vì không đưa không được, chỉ có Lục Trần mới có thể nói chuyện với khí linh Hư Không Thành Bảo, bảo hắn đi ra ngoài.
Bọn họ cũng không thể ép Lục Trần ra tay, bởi vì Lục Trần đã có thể vận dụng quy tắc Hư Không, đánh không lại có thể chuồn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận