Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 194: Càng vô sỉ hơn so với một năm trước (2)

Hắn thoạt nhìn là như bênh vực kẻ yếu, kỳ thực là châm dầu vào lửa, khiến Đường Thiên Vũ đánh mất lý trí, từ đó để cho hạ nhân giết Lục Trần.
“Câm miệng, ta cho phép ngươi nói chuyện rồi à?” Nào ngờ, Đường Thiên Vũ quay đầu giận dữ mắng chửi hắn, Đường Thiên Vũ vốn đang nổi cơn thịnh nộ, tức đến bật cười: “Chuyện cười của ta xem hay lắm à, ngay cả ngươi cũng không thể chấp nhận được, móc mắt của hắn cho ta”
Sắc mặt Tề Hàn lập tức trắng bệch, miệng lưỡi run rẩy: “Đường tiểu thư, ta là khách của ngươi, tha mạng cho ta đi.”
Bên cạnh, một vị Hoàng cảnh lạnh lùng vô tình, dùng uy thế áp bức áp chế Tề Hàn không được nhúc nhích, sau đó đưa ngón tay trỏ và ngón giữa ra, bắn ra hai chùm sáng, xuyên thủng vào mắt Tề Hàn.
Ngay sau đó, Tề Hàn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, hai con mắt của hắn trực tiếp bị móc ra, máu thịt lẫn lộn trong hốc mắt, hai dòng máu chảy ra theo sống mũi.
Hai con ngươi lăn rơi trên mặt đất, dính đầy tro bụi.
Lúc Tề Hàn kêu la thảm thiết, đầu óc trống rỗng, bất luận thế nào hắn cũng nghĩ không ra, rõ ràng là Lục Trần đắc tội Đường tiểu thư, tại sao hắn lại trở thành đối tượng để trút cơn giận.
Đôi mắt của hắn cũng bị móc ra rồi, trước mắt một mảng tối đen, nhìn không rõ, trong nội tâm hai loại cảm xúc buồn phiền và phẫn uất đan xen vào nhau.
Đường Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Hàn một cái, thái độ lãnh đạm vô cùng, Tề Hàn ở trong lòng nàng cũng chỉ là một con tôm tép nhãi nhép.
Lục Trần đứng cách đó không xa, mỉm cười quan sát mọi thứ, thái độ hết sức bình tĩnh, hắn biết rất rõ tính cách của cô nàng này, một giây trước có thể là ánh mặt trời rực rỡ, giây sau có thể là trời đổ mưa to, hơn nữa tâm tư của Tề Hân, hắn cũng hiểu được, cô nàng này thông minh hơn người, làm sao mà không hiểu được.
Một hoàng tử sa sút mà lại muốn kiểm soát ý chí của cô nàng này, đây không phải là chán sống thì là cái gì.
Lần trước ở Tề Hoàng cung, Tề Hàn cho kích nổ trận pháp một cách rất quyết đoán, lúc đó Lục Trần còn cảm thấy rằng Tề Hàn là một nhân vật, nhưng mà bây giờ xem ra thì cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, sai là ở chỗ không nên tìm người của Hoàng Tề điện, hơn nữa còn mèo mù đụng phải chuột chết, gặp phải cái cô nàng Đường Thiên Vũ này.
Cuối cùng đâu mà có được chỗ tốt.
Sau một lúc, Đường Thiên Vũ này về phía Lục Trần, nét ửng hồng trên khuôn mặt vẫn chưa tan biến, lộ ra vẻ kiều mị vô lý, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đưa đồ của ta cho người khác hay không, hơn nữa đó còn là một nữ tử.”
Sau khi nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
“Cái gì?”
Lục Trần có hơi mờ mịt.
Đường Thiên Vũ này trông thấy Lục Trần giả ngu thì vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nói: “Tại sao Tử Phượng kiếm lại xuất hiện trong tay một nữ tử, ta cần một lời giải thích.”
Hóa ra Tử Phượng kiếm mà Lục Trần tặng cho sư muội Liễu Khuynh Thành lần trước chính là cướp từ trên người Đường Thiên Vũ này.
Trong lòng Đường Thiên Vũ tức giận, cái tên khốn chết tiệt này lạo đem Tử Phượng kiếm của mình đi lấy lòng một nữ tử, một ngọn lửa vô danh lại bùng lên trong lòng nàng.
“Ồ, ngươi nói đến Tử Phượng kiếm?” Lục Trần như nhớ ra điều gì đó, uể oải nói: “Giải thích, ngươi cần giải thích gì, đó là chiến lợi phẩm của ta, ta muốn đưa cho người nào hình như không liên quan gì đến ngươi.”
Trong mắt Đường Thiên Vũ phun ra lửa.
Mà sát thủ của Hoàng Tề điện ở bên cạnh cũng không nhịn được, nói với giọng điệu âm trầm: “Tiểu tử, tốt nhất là nên biết tôn trọng Đại tiểu thư một chút, nếu không ta cắt lưỡi của ngươi.”
Sát thủ của Hoàng Tề điện ở xung quanh cực kỳ không hài lòng với thái độ của Lục Trần, đối với Đại tiểu thư đúng là không coi ai ra gì, vô cùng phách lối, ngay cả bọn họ cũng không ưa nổi, có thể tưởng tượng được trong lòng Đại tiểu thư tức giận đến mức nào.
Lục Trần liếc nhìn mấy Hoàng giả một cái, lên tiếng nói: “Mấy tên thuộc hạ của ngươi có chút chảnh đó, không lẽ không sợ phơi xác nơi hoang vu à?”
Mấy Hoàng cảnh nghe nói vậy, mặt lộ ra vẻ chế nhạo, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy những lời nói khoác mà không biết ngượng như vậy.
“Người trẻ tuổi, ngươi có thể không biết gì, nhưng không thể ngu dốt, có tin ta giết ngươi không, chỉ cần thời gian một lần hô hấp thôi.” Trong đó có một Hoàng cảnh tính tình khá là nóng nảy, trên người bộc phát uy năng của Hoàng cảnh, tựa như một đại dương bao la, đè về phía Lục Trần.
“Dừng lại, nếu ngươi muốn gọi Thánh niệm của hắn ra, thì cứ tiếp tục đi.” Đường Thiên Vũ dùng thái độ lạnh lùng nói.
Thánh niệm!
Những lời nói của Đường Thiên Vũ đã khiến trong lòng mấy sát thủ Hoảng cảnh đình ngạc nhiên.
Đối phương có Thánh niệm hộ thân, nghĩa là phía sau có tồn tại Thánh cảnh bảo vệ, một khi người đó gặp phải mối đe dọa đến tính mạng, Thánh niệm sẽ được kích hoạt, chủ nhân phía sau của Thánh niệm sẽ xuất hiện, nếu như chỗ này của bọn họ không có Thánh cảnh trấn tọa, thì toàn bộ đều sẽ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận