Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 749: Cực hình sống không bằng chết

Sở dĩ biết sau lưng người bọn họ bắt được có khắc đồ án thần bí, đều là căn cứ vào mục tiêu thống nhất bọn họ bắt mà suy đoán.
Người của Trớ Chú giới đều là xương cốt cứng rắn, sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức tuyệt mật nào.
Lục Trần nói xong, bình tĩnh đợi Hắc Vân trưởng lão nói chuyện, nhưng khóe miệng Hắc Vân trưởng lão lại gợi lên tia trào phúng, ngậm miệng không nói gì.
“Biết ngươi không sợ chết, nhưng hình như vừa rồi ngươi chưa nghe rõ, ta nói là để ngươi miễn trừ cực hình sống không bằng chết.” Lục Trần thản nhiên mở miệng nói, dứt lời, hắn nâng bàn tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn nhảy ra một hỏa diễm màu đen.
Lúc hỏa diễm màu đen xuất hiện, nhiệt độ của không gian xung quanh dường như tăng mạnh.
“Thần hỏa!”
Bỗng nhiên sắc mặt của Diêm Trung Thiên và đám người tu luyện hệ Hỏa của Hỏa Diễm cốc lập tức thay đổi, bọn họ không thể tin nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Lục Trần xuất hiện hỏa diễm.
Công pháp của bọn họ trong nháy mắt đình trệ một lúc, lực lượng hỏa diễm trong cơ thể dường như cảm nhận được sợ hãi bẩm sinh, không hiểu sao lại bối rối, điên cuồng va chạm hỗn loạn trong cơ thể.
Bọn họ đều là tu giả nắm giữ hỏa diễm, cảnh giới Thánh Vương, lĩnh ngộ lực lượng quy tắc hỏa diễm.
Hỏa diễm của bọn họ không thua gì linh hỏa, nhưng giờ phút này lại như gặp phải khắc tinh trời sinh, bạo động trong cơ thể.
Vậy thì đóa hỏa diễm màu đen đó rất có thể là Vương giả trong hỏa diễm, thần hỏa trong truyền thuyết.
Ánh mắt người của Hoàng Cực tông và Vô Lượng cung cũng mang theo khác thường.
Với tầm nhìn của bọn họ, tất nhiên có thể nhìn ra chỗ bất phàm của hỏa diễm màu đen này.
Tuy rằng trong đầu đã có một ý niệm điên cuồng nhưng không thể gọi thẳng được.
Cấp bậc Vương cảnh sao có thể nắm giữ thần hỏa?
Thần hỏa thành thục có thể dễ dàng thiêu chết Thánh cảnh.
Trước đây mười vực bộc phát hai kiếp nạn thần hỏa cũng không biết đã chết bao nhiêu Thánh cảnh.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu!” Lục Trần đột nhiên nhếch miệng cười, giống như ma vương tươi cười, nói: “Đợi ta dùng thần hỏa loại trừ tất cả linh lực nguyền rủa trên người ngươi, mài mòn đan điền, sau khi ngươi trở thành phế nhân, lại tặng ngươi thêm sợi xích sắt, buộc ở cửa thành Đan Minh, nói cho mọi người lui tới, ngươi đã từng là một Thánh Vương của Trớ Chú giới, tin rằng bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú với ngươi.”
“Đặc biệt là những người có người thân, bạn bè bị Trớ Chú giới các ngươi hại chết.”
“Nếu một linh thạch có thể tát một Thánh Vương, ta nghĩ rất nhiều người sẽ vui vẻ không kém.”
Vốn Hắc Vân trưởng lão khinh miệt nhìn Lục Trần, ngay cả chết hắn cũng không sợ thì còn sợ cực hình sống không bằng chết sao?
Trong lòng hắn cười giễu không thôi, cho dù là chết thì thế nào?
Nhưng những lời Lục Trần từ từ nói ra khiến sắc mặt Hắc Vân trưởng lão đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Cái gọi là cực hình sống không bằng chết trong miệng người này là loại này sao?
Hắc Vân trưởng lão tốt xấu gì cũng là cường giả Thánh Vương đỉnh phong, mặc dù không sợ chết nhưng lại có tôn nghiêm của riêng mình.
Hắn không thể tưởng tượng được cảnh đó trong đầu mình.
Hắn bị vô số nhân vật coi là con kiến hôi tát vào mặt, hơn nữa còn là một linh thạch một bạt tai.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Hắc Vân trưởng lão không thể tránh khỏi xuất hiện một tia sợ hãi.
Đúng vậy, Hắc Vân trưởng lão ngay cả chết cũng không sợ, bây giờ trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi.
Cường giả của Hỏa Diễm cốc, Hoàng Cực tông, Vô Lượng cung cũng có vẻ mặt ngạc nhiên, lúc trước bọn họ cảm thấy Lục điện hạ còn quá trẻ, dù sao người của Trớ Chú giới dũng mãnh không sợ chết, ngay cả chết cũng không sợ thì cực hình đối với bọn họ hoàn toàn vô dụng.
Hóa ra, cực hình này không phải là cực hình.
Cực hình trong miệng điện hạ quả thật còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Ánh mắt của cường giả Hỏa Diễm cốc quái dị nhìn Lục Trần, ý nghĩ của Lục điện hạ này không thể dùng người thường để hình dung, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân đối phương được rất nhiều thế lực Thanh vực xưng hô là đại ma vương sao.
Lúc này, Lục Trần thúc giục linh lực, hỏa diễm trong lòng bàn tay càng ngày càng nhiều, giống như là một vật thể sền sệt đen kịt không ngừng khởi động, cuối cùng hóa thành một con hỏa long màu đen quấn quanh trên người Hắc Vân trưởng lão, sau khi quấn vài vòng, vô số hỏa diễm màu đen tiến vào trong cơ thể Hắc Vân trưởng lão theo lỗ chân lông.
Trong nháy mắt hỏa diễm nhập thể, Hắc Vân trưởng lão lập tức bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Hắc Vân trưởng lão cảm giác mỗi một tấc huyết nhục trên thân thể đều bộc phát ra đau khổ như thiêu như đốt.
Đầu của Hắc Vân trưởng lão toát ra từng làn khói đen, đây là lời nguyền trong cơ thể tiến hóa rất nhanh.
“Mẹ nó, ta liều mạng với các ngươi!” Trong lòng Hắc Vân trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, phóng ra một luồng năng lượng hủy diệt, chỉ thấy thân thể hắn không ngừng bành trướng, càng ngày càng lớn.
Vậy mà Hắc Vân trưởng lão lại muốn tự bạo.
Nhưng hắn xem mười hai Thánh Vương bên cạnh là ăn chay sao, Thánh Vương phóng ra uy áp trực tiếp đè nhỏ thân thể đang bành trướng lên của Hắc Vân trưởng lão.
Ngay cả tự bạo Hắc Vân trưởng lão cũng không làm được.
“A, tha cho ta!” Hắc Vân trưởng lão đau đớn kêu lên.
Ngay cả tự bạo cũng không làm được, thân thể lại bị thần hỏa thêu đốt, nguyền rủa bốc hơi, ngoài ra, lời Lục Trần nói trước đó, giày vò trên chính tinh thần đối với Hắc Vân trưởng lão mới là đòn trí mạng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận