Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 836: Tiết mục tìm người thân

“Ha ha, hôm qua xuất quan thì nghe thấy một tin vui, Kiếm tử thế nà lại tới Tinh Tượng kiếm phái ta, thật đáng mừng.” Người trung niên mặc áo bào tím cười ha ha nói một câu, sau đó từ báo họ tên: “Ta tên Hạng Nguyên Vũ.”
Những người còn lại đều tò mò nhìn chằm chằm Lục Trần, suy cho cùng đây là nhân vật truyện kỳ của Kiếm Đế cung đấy.
“Bái kiến các vị tiền bối.” Ánh mắt Lục Trần đảo qua Hạng Nguyên Vũ và năm người còn lại, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn như không có thành ý, nhưng cũng không hề ngạo mạn, lọt vào tai mấy người này khiến họ cực kỳ thoải mái.
Bọn họ đã từng nghe nói, Kiếm tử Lục Trần là một người kiêu ngạo, vô pháp vô thiên, tiền bối Kiếm Thánh của Kiếm Đế cung cũng không quản được.
Bây giờ đối mặt với những người như bọn họ cũng không quá kiêu ngạo khiến bọn họ rất hài lòng.
Lục Trần tôn trọng bọn họ, đương nhiên là bọn họ sẽ dành ra sự tôn trọng tương tự, tất cả đều mỉm cười gật đầu với Lục Trần.
Nguyên Vũ kiếm hoàng mỉm cười nói: “Hẳn là Thanh vực không có đối thủ cùng thế hệ với Kiếm tử nên mới đến Đế Nữ vực nhỉ?”
Lục Trần lắc đầu nói: “Lần này ta đến Đế Nữ vực là vì chuyện riêng.”
Sau khi nói xong hắn liếc nhìn Tả Hành kiếm vương đã tiếp đãi hắn tiến vào kiếm phái, hỏi: “Tiền bối, chuyện ta ủy thác ngươi làm có kết quả không?”
Tả Hành kiếm vương vội vàng nói: “Kiếm tử các hạ, khoảng thời gian này ta sai người đi điều tra mấy chục triệu dặm xung quanh, tổng cộng tìm được hơn ba mươi người cùng họ, già trẻ đều có, đã mang về tông môn, về phần trong đó có người Kiếm tử các hạ tìm hay không thì còn cần tự mình đi xác nhận.”
“Vậy được, đi thôi.” Lục Trần lập tức đứng lên nói.
Lục Trần muốn nhanh chóng nhìn xem người Tả Hành kiếm vương tìm có mẫu thân của mình hay không.
“Chúng ta cũng đi cùng Kiếm tử thôi.” Nguyên Vũ kiếm hoàng nói, hắn đứng lên, người bên cạnh đều lập tức đứng lên.
Đám người Nguyên Vũ kiếm hoàng đi cùng Lục Trần ra khỏi cung điện, đến bên ngoài rồi bay lên trời.
Bên ngoài có rất nhiều đệ tử kiếm phái, chứng kiến cảnh tượng này đều trợn tròn mắt nhìn.
“Thanh niên kia là ai, có thân phận lớn vậy, lại để tông chủ và năm vị Thái thượng trưởng lão đi cùng.”
“Thanh niên đứng ở giữa, tông chủ và Thái thượng trưởng lão đứng ở hai bên trái phải, mẹ ơi, cho dù là người của Nhu Đế cung cũng không có đãi ngộ cao như vậy.”
Đệ tử của Tinh Tượng kiếm phái chứng kiến cảnh tượng này đều ngạc nhiên há hốc mồm, không thể tin nổi đây là thật. Để cho tông chủ kiếm phái và Thái thượng trưởng lão đi theo, địa vị của thanh niên này hiển hách đến cỡ nào.
Đám người Lục Trần bay thẳng qua không trung khiến cho đám đệ tử hô lên không thôi, cuối cùng bọn họ đáp xuống một cái sân. Trong sân có mấy đệ tử Hoàng cảnh, bọn hắn thấy đoàn người tới lập tức ôm tay cất tiếng: “Tham kiến tông chủ, tham kiến các vị Thái thượng trưởng lão.”
Đồng thời bọn hắn cũng nhìn Lục Trần, tò mò về thân phận của hắn, dù sao thì cả nhóm cao tầng của kiếm phái đều đi cùng, rõ ràng không phải người thường.
Trong sân ngoại trừ mấy đệ tử ra còn một nhóm nữ tử, già trẻ đều có, có người ăn mặc đơn sơ có người mặc diễm lệ.
Khí tức cũng không mạnh, không có một Vương cảnh nào.
Tất cả những nữ tử này đều có một điểm chung, đó là đều có tên Thư Mộng Lan.
“Kiếm tử, những người này đều gọi là Thư Mộng Lan.” Tả Hành kiếm vương chỉ vào hơn ba mươi người nói.
Lục Trần nhìn qua, lập tức nhíu mày, phần lớn mọi người đều là người bình thường, bề ngoài trong khoảng hai mươi đến năm mươi tuổi, nhưng bên trong vẫn có bà lão tóc trắng xóa, còn có hai bé gái, một bé khoảng bảy tám tuổi, một người còn lại khoảng mười một mười hai tuổi.
Nếu như mẫu thân hắn là Thư Mộng Lan biến thành bà lão hoặc một cô bé thì đừng nói hắn không thể chấp nhận được mà ngay cả lão già nhà mình cũng không thể chấp nhận được.
Vào lúc Lục Trần đang nhìn các nàng thì nhóm người Thư Mộng Lan đột nhiên bị Tinh Tượng kiếm phái dẫn về cũng nhìn về phía Lục Trần, đánh giá hắn.
Trong đó có rất nhiều người ngạc nhiên và sợ hãi, bởi vì không biết tại sao người của Tinh Tượng kiếm phái lại vô duyên vô cớ dẫn các nàng vào tông môn.
Trong lòng các nàng, Tinh Tượng kiếm phái cao cao tại thượng, với thân phận địa vị của các nàng căn bản không tiếp xúc được với người ở cấp bậc này.
Lục Trần chắp hai tay sau lưng, nhìn từng người một trong đám người.
“Không, không biết vị công tử này tím chúng ta có gì căn dặn?” Một nữ tử trông khá bình tĩnh, khẽ hỏi.
“Các ngươi có ai biết Lục Chính Hằng.” Một lúc lâu sau, Lục Trần mở miệng nói.
“Lục Chính Hằng.”
Ba mươi mấy Thư Mộng Lan bắt đầu suy nghĩ, cuối cùng đều lắc đầu, trong đó có một cô bé khoảng bảy tám tuổi chớp đôi mắt to, hỏi: “Đại ca ca, Lục Chính Hằng là ai vậy?”
“Lục Chính Hằng, hình như có hơi quen.” Trong đám người, một nữ tử mặc y phục khá phong trần đột nhiên nói.
Đồng tử Lục Trần run lên, lập tức nhìn về phía đó. Nữ tử này nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, quyến rũ, khí chất phong trần trên người rất đậm.
Chẳng lẽ nữ tử trước mặt này là mẫu thân mình.
Nữ tử thấy ánh mắt của Lục Trần thì lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: “Công tử, ta nói sai lời gì sao, ta chỉ là khá có ấn tượng với cái tên này, nhưng mà rất mơ hồ.”
Lục Trần cất giọng nói: “Đừng sợ, ngươi cứ cẩn thận nhớ lại, đã từng gặp Lục Chính Hằng ở nơi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận