Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1772: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài (2)

Nguyệt Nhan: “...”
Lục Trần nhìn về phía Nguyệt Nhan, mỉm cười và nói: “Tiểu di tử, ngươi xem ta cũng đã xin lỗi ngươi rồi, chuyện này có thể đừng nhắc tới nữa được không?”
Không đợi Nguyệt Nhan lên tiếng, Lục Trần lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, ngươi là tiểu di tử của ta, nhân lúc ngươi chưa có vị hôn phu, ta tựa một chút có gì đâu mà không được, thóc đâu ra mà đãi gà rừng.”
“Cút, đúng là miệng chó không thể mọc ra ngà voi.” Nguyệt Nhan mắng Lục Trần một câu rồi thở hổn hển rời đi.
Sau khi tiểu di tử rời đi, Lục Trần thở phào một hơi, cũng may nàng không có nổi giận, nếu không, hắn cũng không biết nên làm như thế nào.
Sau đó, Lục Trần rời giường, đi ra ngoài viện, vừa ra đã thấy một bóng lưng kiều diễm đứng ở đó.
“Sư phụ” Lục Trần nhìn về phía đối phương, cung kính nói.
Diêu Hi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Lục Trần, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: “Tỉnh rồi.”
Lục Thần nói: “Ta không bị thương nặng, chỉ là tiêu hao thể lực quá nhiều nên mới hôn mê.”
Cũng may Thiên Đế tộc Hắc Ám Phượng Hoàng không nghe thấy, nếu như hắn nghe được những lời khinh thường này, sợ là sẽ tức đến ngất ngay tại chỗ, đường đường là công kích nguyên thần của phân thân, nó vượt xa lực lượng của Cự Đầu, thế mà công kích một vị Đại Đế vị đó lại nói rằng không bị thương nặng.
Đặt trên người ai cũng sẽ thấy vô cùng xấu hổ.
Lục Trần tò mò hỏi: “Sư phụ, truyền tống trận bị hỏng rồi à?”
Ẩn ý là có phải do truyền tống trận bị hỏng nên sư phụ mới không đi đến thế giới khác.
Diêu Hi nói: “Truyền tống trận không có vấn đề gì, bọn ta đi tới Thần giới, gặp Tử Vong Nữ Thần, Bạch Hạo.. sau đó lại đi đến một thế giới khác, nhưng rất nhiều thế giới có cơ chế phòng ngự, không thể tiến vào.”
Lục Trần phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy.
Diêu Hi nói: “Đúng rồi, tứ sư phụ hơi ham chơi nên bây giờ vẫn còn ở thế giới khác.”
Bọn Diêu Hi cảm thấy không nên rời đi quá lâu, nếu không để lượng lớn Thiên Yêu tiến vào, xây dựng chiến lũy, khi đó muốn đánh đuổi chúng sẽ rất khó.
Nếu không có mối đe dọa từ Thiên Yêu, họ có thể du hành hết thế giới này đến thế giới khác.
Lục Trần yếu ớt hỏi: “Đúng rồi, khi mọi người thấy Bạch Hi, tam sư phụ có đánh nhau với nàng không?”
Bạch Hi dường như rất ghét tam sư phụ, khi hai người ở cùng nhau, rất có thể sẽ xảy ra chuyện sao hỏa đụng trái đất.
Diêu Hi tựa như đã đoán được suy nghĩ của Lục Trần, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, cười nói: “Làm sao? Ngươi hy vọng Bạch Hi và tam sư phụ sẽ đánh với nhau một trận sao, nếu đánh thật, ngươi chọn giúp ai?”
Nghe không có đánh nhau, Lục Trần thở dài một hơi, lại bị sư phụ bắt lựa chọn, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta chọn tự sát.”
“Ha ha ha!”
Diêu Hi cười tươi như hoa, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mị hoặc, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, nhẹ nhàng nói: “Suýt chút nữa đã đánh nhau rồi.”
Lời nói của Diêu Hi vừa dứt, Lục Trần thở phào nhẹ nhõm, hai người không đánh nhau là tốt nhất, dĩ nhiên, sở dĩ hai người không đánh, chắc chắn có liên quan điều kiện mình đồng ý với Bạch Hi.
Kế tiếp, Lục Trần và sư phụ thảo luận mấy chuyện về tu hành rồi bế quan.
Hắn của hôm nay đã có thể nếm thử trùng kích của Thánh Đế.
Mười năm tiếp theo, thành Thần Hoàng không xảy ra giới chiến, dường như hai giới cứ bình lặng như vậy.
Chuyện Tà Thần áo vàng bị giết chết cũng truyền đến Thiên Yêu giới, nghe nói Yêu Thần rất tức giận, suýt nữa chụp vỡ Yêu Thần sơn.
Dĩ nhiên, người tu hành của Sơn Hải giới không biết những chuyện này.
Lục Trần tu hành mười năm, tu vi tăng lên không ít.

Ngày này, lạch trời bên cạnh thành Thần Hoàng đột ngột xuất hiện một lão già mặc áo bào đen, quanh người bao phủ một tầng sương mù, không thấy rõ dung mạo, dường như khí tức của hắn sâu thẳm không lường được, khiến người ta không dò xét tới.
Giữa lạch trời là giới lực của hai giới đan nhau, cho dù Thiên Đế đứng ở vị trí chính giữa thì cũng sẽ bị thương nặng.
Tuy nhiên khi lão già này đứng ở vị trí chính giữa, hai loại giới lực lại không thể gần người, giới lực khởi động cách thân thể lão già khoảng một ngón tay, bị sức mạnh vô hình bài xích.
Lão già vươn hai tay ra, thực hiện động tác tách ra hai bên, chỉ thấy lạch trời bị một luồng sức mạnh không nhìn rõ xé rách, mỗi giây dùng tốc độ trăm cây số phân rã, vết thương khổng lồ này đang không ngừng mở rộng.
Mở rộng theo lạch trời, sức mạnh giới lực đan nhau bắt đầu cuồng bạo, trời đất nổ vang, chấn động kịch liệt, dao động giới lực kinh khủng thổi quét tứ phương.
Đầu tiên, Diêu Hi và Nguyệt Nhan mở rộng tầm mắt ở thành Thần Hoàng, lộ vẻ mặt giật mình, sau đó hai người sì một tiếng, biến mất ở thành trì, sau một khắc, xuất hiện ở trước mặt lạch trời, ánh mắt của các nàng nhìn chằm chằm hình bóng phía trước kia.
Không chỉ có hai người cảm ứng được, hai Thiên Đế bên trong hai tộc Hắc Ám Phượng Hoàng và Ma Long Hỏa Diễm cũng cảm ứng được động tĩnh khổng lồ, soạt một chút, hai hình bóng cách lão già ở ngoài ngàn dặm.
“Ngươi là ai?”
Lông mày Diêu Hi nhướng lên, dao động khí tức Thiên Đế kinh khủng toát ra, quát hỏi.
Trên khuôn mặt Diêu Hi xinh đẹp kia tràn đầy kinh sợ, thân thể không ngừng run rẩy, bởi vì lão già thần bí lại xé rách lạch trời, tiếp tục như vậy thì sức kháng cự của ý chí giới sẽ giảm đi, sợ rằng cấp Thiên Đế cũng có thể vượt giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận