Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1305: Đại tôn tử bảo bối (4)

Khi ở Trung Châu vực, Thánh thành Trung Châu thuộc vùng đất tụ tập dòng người rất lớn, nhưng mà so sánh với Bích Tiêu cổ thành thì chỉ là núi nhỏ gặp núi lớn.
Hơn nữa xung quanh người tới người đi, Hoàng cảnh lại rất ít ỏi, thỉnh thoảng mới có thể thấy một người.
Phần lớn đều là võ giả Thánh cảnh.
Võ giả cùng cảnh giới với hắn cũng là Thánh Vương cảnh, trong một vạn người mới có ít nhất một người.
Cổ thành nói ít cũng có vài chục tỷ người, có thể nghĩ Thánh Vương cảnh không đáng tiền đến cỡ nào.
Khi ở mười vực, sức chiến đấu của Thánh vương ở đỉnh cao.
Nhưng mà ở trên Thượng giới thì quá thưa thớt bình thường.
“Lúc đó chia ra, cho dù ngươi dùng biện pháp gì, trà trộn vào Vương gia và Trần gia.” Lục Trần nhìn Liễu Vô Song nói: “Thu thập tình báo của Thiên Yêu.”
“Vâng, lão đại.” Liễu Vô Song trả lời một câu, đột nhiên sau đó xoay người biến mất trong đám người.
Lục Trần dẫn thiếu nữ Hi rời đi, người sau hỏi: “Ca ca, chúng ta đi chỗ nào?”
“Đan Tôn các.” Lục Trần cất giọng nói.
Đan Tôn các là căn cứ tập kết luyện đan sư duy nhất của Bích Tiêu cổ thành, bên trong có luyện đan sư thập nhị phẩm cũng chính là Đan Tôn.
Đối ứng luyện đan sư Thập phẩm chính là Thánh Vương cảnh, gọi là Đan Thánh, đối ứng luyện đan sư thập nhất phẩm là cấp Chí Tôn, đối ứng luyện đan sư thập nhị phẩm là cấp Thiên Tôn, đối ứng luyện đan sư thập tam phẩm là Đại Đế cảnh, có thể gọi là Đan Đế.
Đối ứng với thập tứ phẩm là Thánh Đế cảnh, đối ứng với thập ngũ phẩm là Thiên Đế cảnh.
Cả Cửu Thiên và Sơn Hải giới chỉ có một luyện đan sư thập ngũ phẩm, đó chính là sư phụ Hoa Điệp tiên tử của Lục Trần.
Lục Trần dẫn thiếu nữ Hi một đường đi lên cổ thành, thỉnh thoảng có người nhìn thiếu nữ Hi, lộ ra chút thần sắc kinh ngạc.
Mặc dù gương mặt thiếu nữ Hi bị Lục Trần biến đen, nhưng thắng ở ngũ quan tinh xảo, là mỹ nhân bại hoại hết sức hiếm thấy, một đường chọc mắt số ít người.
Trong lòng những người này thầm suy nghĩ, thật là mỹ nhân bại hoại xinh đẹp, nếu màu da trắng một chút là được.
Thanh niên này dẫn đối phương tới cổ thành, hẳn là cầu xin đan dược dưỡng nhan trắng đẹp sao.
Lục Trần thấy dẫn thiếu nữ Hi biến đen vẫn còn gây chú ý, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn làm đen trước, nếu không càng nhiều người chú ý.
Đi một lúc, phía trước có rất nhiều người cùng vây xem.
Lục Trần đi tới liếc nhìn, thì ra có người luyện đan trước mặt mọi người.
Tầm mắt Lục Trần nhìn nam tử luyện đan kia, rất trẻ tuổi, đoán chừng là thiên tài trong ngàn năm, trước mặt có một lò luyện đan ngưng tụ ngọn lửa màu tím, hai tay vận hành như nước chảy, thanh niên nắm giữ phương pháp luyện đan rất tinh diệu, căn cứ dao động và khí tức trong lò đan truyền ra thì có lẽ là đan dược cửu phẩm.
Đan dược cửu phẩm đã không có khó khăn gì với Lục Trần, bây giờ hắn là Đan Thánh thập phẩm, đây cũng là nguyên nhân hắn nắm chắc tìm kiếm dược liệu Hỏa Linh đan.
“Ô Khung thật lợi hại, mới bái nhập môn hạ Mặc đan tôn hai trăm năm thì trở thành Đan Thánh cửu phẩm.”
“Đúng vậy, thành tựu Ô Khung luyện đan quá cao, trong vòng ba trăm năm, cổ thành nhất định có thêm một Đan Tôn.”
Quần chúng vây xem vừa nhìn thanh niên luyện đan trên đài cao, vừa nhỏ giọng xoi mói, không keo kiệt chút từ ca ngợi nào.
Ô Khung là ngôi sao mới của Đan Tôn, nhân tài mới xuất hiện, lại có một Đan Tôn sư phụ, trong tương lai, qua mấy trăm năm nữa, hẳn sẽ trở thành nhân vật lớn hết sức quan trọng của cổ thành.
Đối với loại luyện đan sư giả tạo luyện đan trước công chúng, Lục Trần không quá hứng thú, vỏn vẹn nhìn lướt qua rồi xoay người rời đi.
Đi chưa tới hai bước, chợt phát hiện thiếu nữ Hi không ở bên cạnh, ngay sau đó một âm thanh xôn xao truyền vào trong lỗ tai của hắn.
“Vãi, khi nào tiểu cô nương này tới?”
“Đan dược Ô Khung mới luyện chế bị nàng ăn rồi.”
Theo bản năng Lục Trần có dự cảm xấu, quay đầu đã nhìn thấy thiếu nữ Hi chẳng biết lúc nào đứng trước mặt thanh niên luyện đan, quai hàm cử động, nuốt đồ vật xuống.
Mà thanh niên luyện đan kia, một cái tay giơ lên cao, đứng giống như con tò te, khuôn mặt đẹp trai hơi lúng túng.
Bây giờ Ô Khung thật sự lúng túng, bởi vì hắn mới vừa luyện xong đan dược, chuẩn bị mang đến trước mặt mọi người để người ta thưởng thức, lại mới vừa giơ tay lên, đột ngột xuất hiện một bàn tay xa lạ lấy đan dược mới ra lò bỏ vào trong miệng.
Một loạt thay đổi xảy ra quá nhanh, thế cho nên hắn cũng không thấy rõ ràng xảy ra như nào, thậm chí không có chút cảm giác thiếu nữ lấy đan dược trong tay của hắn từ khi nào.
Sau ba giây, Ô Khung phản ứng, nhìn thiếu nữ bên cạnh, cũng chính là người thừa dịp hắn không chú ý ăn đan dược.
Ngũ quan thiếu nữ tinh xảo, mắt to linh động, giống như một vũng nước trong suốt thấy đáy hồ, khuyết điểm duy nhất là da hơi đen.
Chỉ là điều này cho người ta một kiểu đẹp khác.
Mọi người thấy người ăn đan dược là một tiểu cô nương xinh đẹp cũng không nói gì.
Ô Khung lên tiếng: “Cô nương, ngươi…”
Đôi mắt thiếu nữ Hi lộn xộn, lên tiếng nói: “Mùi vị không có gì, không ngon bằng ca ca luyện chế.”
Dưới đài, trong mắt Lục Trần hiện lên một chút nghi ngờ, thiếu nữ Hi đã ăn đan dược hắn luyện chế sao?
Độ tinh khiết của đan dược do hắn luyện chế trên căn bản đều trên chín mươi phần trăm, cao hơn so với độ tinh khiết do thanh niên phía trên luyện chế kia.
Nhưng mà thiếu nữ Hi đã ăn khi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận