Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 677: Điểm tức giận tràn đầy

Đi đến giữa sườn núi, xung quanh thân thể hắn tỏa ra một kiếm thế, dung hợp lại với thế lĩnh ngộ của ngón núi, hóa thành từng Kiếm Mang đáng sợ.
Kiếm Mang phóng lên trời, mang theo ý sắc bén nghiền vỡ tất cả, làm cho hư ảnh của từng ngọn núi lớn trên bầu trời nổ tung, hóa thành hư vô.
Nhưng cũng không thật sự biến mất.
Sau khi tản ra, sơn thế lại hội tụ lần nữa tạo thành hư ảnh ngọn núi lớn, tràn ngập uy áp đáng sợ.
Lục Trần nhân dịp sơn thế còn chưa tụ tập lại, thân thể bay thẳng lên, như đại bàng phóng lên trời.
Cuối cùng, thành công lên đến đỉnh, tương tự như vậy, một sơn thế hội tụ lại, hòa lại với các thế lực khác trên cơ thể hắn.
Lên đỉnh Vạn Trượng phong không thể mượn ngoại lực, ví dụ như lợi dụng pháp bảo gì đó, mà chỉ có thể dựa vào sức mình chống lại uy áp, hoặc là phóng thích ra lực lượng nghiền nát sơn thế.
Chỉ cần thành công lên đỉnh núi, sau đó hàng chục và hàng trăm loại sơn thế ẩn trong các đỉnh núi sẽ chia tách ra, dung nhập vào thân thể người lên đỉnh núi.
Giờ đây, Lục Trần đang hưởng thủ cảm giác từng sợi sơn ý nhập vào thân thể, một lúc sau hắn mở mắt ra, hiện lên một luồng phong mang.
Lúc này, cuối cùng Lục Trần mới phát hiện ra một chuyện khó khăn.
Thật ra leo lên đỉnh núi không phải là thể nghiệm lớn nhất, thể nghiệm lớn nhất là áp chế cảnh giới.
Hắn đã sớm là Nguyên Thần cảnh viên mãn, nếu như muốn đột phá, hiện giờ chỉ có thể ngưng kết thế của mình, phá vỡ mà vào Vương cảnh.
Nhưng để có thể đi xa hơn ở Nguyên Thần cảnh, phải áp chế được bản thân, tránh đột phá Vương cảnh.
Cũng may, có thể tạm thời ngăn chặn cảm giác đột phá.
Trong hai ngày cảm ngộ và tu luyện trên ngọn núi này, Lục Trần đứng dậy và xuống núi.
Rất nhanh hắn đã xuống đến chân núi, Lục Trần phát hiện phía trên chân núi khoảng ngàn mét có rất nhiều quần chúng đứng vây xem.
Cách đó hàng ngàn mét, cảm nhận được uy áp sơn thế yếu hơn nên họ có thể đứng xem từ xa.
Lục Trần nghe được bọn họ thảo luận, ví dụ như Minh Thương đã xuống, tiến về tòa 62, còn có Mai Tiêu đã lên chỗ 68, vân vân.
Sau đó lại loáng thoáng nghe thấy một số người nói mấy chữ thằng ị bậy.
Lục Trần nhíu mày, thằng ị bậy cái quỷ gì, nhưng hắn cũng không để ý đến, đi theo bước chân Minh Thương.
Lục Trần tỷ thí với Minh Thương, hấp dẫn rất nhiều người, vô số người nghe nói hai vị yêu nghiệt tỷ thí xem ai lên đỉnh núi nhiều hơn nên đều nhao nhao chạy đến xem.
Đừng nói là bọn họ, đến cả vài nhân vật lớn của gia tộc u Dương cũng bị hấp dẫn, ở trong bóng tối xem hai yêu nghiệt tỷ thí.
“Hai người này đều lĩnh ngộ Thánh thế, ván đã đóng thuyền.” Trong hư không, một lão đầu híp mắt nhìn trông mơ màng nói.
Bọn họ rất ngạc nhiên về thân phận của Lục Trần.
Bọn họ biết thân phận của Minh Thương, hạ giới có một thiếu niên Chí Tôn đến, rất ít người có thể so sánh với người cùng thế hệ, người mang huyết mạch Thiên Tôn, lĩnh ngộ Thánh thế không khó.
Nhưng mà thân phận Lục Trần thần bí, cũng không có trưởng bối báo cáo đến gia tộc u Dương để bọn họ chuẩn bị mà là một thân một mình đến.
Vì vậy bọn họ tạm thời còn không biết rõ thân phận của Lục Trần là gì.
Nhưng có thể xác định, tuyệt đối không phải Huyền vực, về phần đến từ cái vực gì, cũng đáng để nghiên cứu đấy.
Lục Trần lên đỉnh ngọn núi thứ 62 cũng rất nhẹ nhàng, sau khi lên đỉnh, tìm một nơi ngồi xuống rồi tu luyện.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, tiếp tục xông lên, trong đám người ở phía sau có người đang vẫy tay với hắn, Lục Trần lại loáng thoáng nghe thấy chữ thằng ị bậy.
Không biết vì sao, trong lòng Lục Trần có một dự cảm không lành, giống như ba chữ này có liên quan đến hắn.
Thế nhưng cho dù thế nào mình cũng không thể liên quan đến ba chữ này được.
“Minh Thương này cực kỳ táo bạo, chắc chắn là gọi Minh Thương rồi. Đúng thế.” Trong lòng Lục Trần tự nhủ, sau đó cũng ném chuyện này ra sau đầu.
Hai người Quý Nhiên và Tử Hằng hiện giờ đã đến khoảng ngọn núi 50, hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Chuyện đi đến Hoang vực lần này, kiểm tra mình một chút, đã là Nhân Hoàng thế rồi, cũng không tệ.”
“Ừm, cũng không biết Lục Trần thế nào, khiêu chiến đến cái bao nhiêu rồi.”
Hai người bọn họ muốn trùng kích Thánh thế có hơi khó nhưng ngược lại có thể tiến thêm một bước trong cấp bậc Nhân Hoàng thế này.
Ồ!
Sau khi hai người xuống núi, phát hiện có người đang phát điên đi về phía ngọn núi phía sau, bọn họ khó hiểu nhưng cũng đi qua trong sự tò mò.
Rất nhanh, hai người lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Hóa ra Minh Thương đang đặt cược với một người, người nào thua người đó làm tiểu đệ.
“u Dương Cuồng ư?” Hai người suy đoán nói.
Nhưng giờ đây u Dương Cuồng vẫn còn đang ở trên ngọn núi thứ 59, vẫn chưa xuống được.
Hơn nữa u Dương Cuồng chắc cũng phải biết tự lượng sức mình, làm sao dám đánh cược với Minh Thương.
“thằng ị bậy, cái quỷ gì vậy?” Rất nhanh, bọn họ đã biết được tên của người khiêu chiến với Minh Thương.
Bởi vì không biết tên của người đó nên đặt biệt danh là thằng ị bậy.
Bọn họ mơ hồ cảm thấy, người đánh cược với Minh Thương là Lục Trần.
Nhưng sao Lục Trần lại có cái biệt danh tục như vậy.
“Xuống rồi, xuống rồi.”
Đột nhiên có người bên cạnh hét lên, hai người nhìn lại, người từ trên núi xuống không phải là Lục Trần sao.
Bên cạnh Lục Trần còn có một người, là một người thanh niên vô cùng tuấn tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận