Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1033: Liên tiếp nằm vùng (2)

Có Huyền Vũ đan thánh đảm bảo, sẽ không ai có thể lợi dụng sơ hở nữa.
“Người trẻ tuổi, đa tạ ngươi đã đánh thức ta!” Huyền Vũ đan thánh nhìn về phía Lục Trần, khẽ gật đầu nói.
“Không khách khí, vãn bối vẫn rất bội phục cống hiến của Đan thánh với giới luyện đan!” Lục Trần đáp lễ một câu, lại mở miệng nói: “Tối hôm qua ta bị người của Hoàng triều Dạ Lang hãm hại, mà đồ tôn của ngươi không hỏi nguyên do đã đứng về phía Hoàng triều Dạ Lang, hiện tại, không để ý ta giải quyết ân oán cá nhân chứ.”
“Ngươi cứ tùy ý!”
Huyền Vũ đan thánh nhìn Lục Trần, mở miệng nói.
“Đa tạ!”
Lục Trần khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía lão giả của Hoàng triều Dạ lang, móc móc ngón trỏ, nói: “Qua đây chịu chết đi.”
Lão giả của Hoàng triều Dạ Lang đi theo Dạ Phong đến là võ giả có tu vi mạnh nhất, là Thánh Quân đỉnh phong, hiện giờ Lục Trần lại muốn giải quyết lão giả này ở trước mặt mọi người.
Trong lời nói của Lục Trần mang theo tia càn rỡ, tia miệt thị, bản thân chỉ có Thánh cảnh nhưng lại bảo một Thánh Quân qua đây chịu chết, đã phát huy hoàn toàn tác dụng của bốn chữ tuổi trẻ ngông cuồng.
Sắc mặt của lão giả Hoàng triều Dạ Lang âm trầm đến cực điểm, đồng tử như hàn băng ngàn năm, khuấy động ra sát ý nồng đậm, lạnh giọng nói: “Nếu như muốn tìm chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Lão giả nói xong, trên thân bộc phát tràn đầy yêu khí.
Một luồng yêu phong khủng bố tàn sát bừa bãi bốn phía, đồng tử của lão giả đen kịt một mảng, hai mắt như hai vực sâu, tử khí nồng đậm đến cực điểm tràn ngập ra từ quanh thân.
Đồng thời, Dạ Phong cũng lạnh lẽo truyền âm: “Nha lão, giết hắn.”
Ánh mắt Dạ Phong thâm thúy âm u lạnh lẽo, hắn trăm triệu lần không ngờ Lục Trần lại cường thế đến mức này, cho dù Huyền Vũ đan thánh ra mặt cũng không quản được hắn, thậm chí đối phương còn tuyên bố Huyền Vũ đan thánh có sai, càng buồn cười hơn là Huyền Vũ đan thánh còn nghe lời đối phương.
Mà âm mưu của hắn và Mục Nguyên trưởng lão bại lộ khiến cho mặt mũi hắn hoàn toàn mất hết.
Giờ phút này, Dạ Phong chỉ muốn Lục Trần chết.
Có lẽ tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Dạ Phong, Lục Trần nhìn hắn một cái, lời nói châm chọc đến cực điểm phun ra từ trong miệng: “Con rùa rụt đầu, trốn đi, rất nhanh sẽ đến phiên ngươi thôi.”
Dạ Phong nghe vậy, ánh mắt càng thêm âm trầm mấy phần.
“Vậy mà lại là một con yêu!”
Lục Trần nói xong, đặt sự chú ý lên trên người lão giả, cảm nhận được yêu khí trên người lão giả, có chút bất ngờ, chỉ là vốn không để ý đến.
Đúng lúc này, lão giả há miệng, một tiếng kêu cổ quái đột nhiên phun ra từ trong miệng, giống như một tiếng chim kêu chói tai, nhằm vào nguyên thần, bốn phía có rất nhiều người nghe được tiếng kêu gào thét này, lúc này người có thực lực nhỏ yếu thì ngất đi, người có thực lực mạnh mẽ thì miệng mũi phun máu, lảo đảo.
Hơn nữa bọn họ chỉ là tiếp xúc với công kích nguyên thần vùng ven nhất.
Đối tượng công kích chủ yếu khi lão giả vận chuyển chấn động võ kỹ vẫn là Lục Trần.
Theo tiếng kêu của lão giả, một luồng công kích nguyên thần giống như lợi kiếm đâm vào trong đầu Lục Trần, trong phút chốc, thân thể Lục Trần chấn động mạnh, thân thể loạng choạng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Vừa rồi nguyên thần hắn bị đòn nghiêm trọng giống như có người cầm một cái búa hung hăng gõ về phía ót hắn một cái, tiếng vù vù không ngừng.
“Người này chính là một con quạ đen đắc đạo, nắm giữ thần thông trời sinh, am hiểu công kích nguyên thần, vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.”
“Thánh Quân bình thường bị đánh lén, nguyên thần nhất định bị tổn thương.”
Có người biết thân phận của lão giả, tự thuật lại thân phận của lão giả.
Lão giả này là một con quạ đen đắc đạo, tiếng kêu giống như quỷ khóc sói gào, có thể xé rách nguyên thần, người bình thường hoàn toàn không chịu nổi.
“Két!”
Lại một âm thanh chói tai vang lên, thân thể Lục Trần chấn động, nguyên thần vô cùng đau đớn, giống như bột nhão, hung hăng phun ra một ngụm máu tươi.
Từ trước đến nay, nguyên thần của Lục Trần là nhược điểm của hắn, lực công kích của hắn mạnh, thân thể mạnh đến mức biến thái, nhưng chỉ có nguyên thần lại rất yếu ớt, võ giả dùng thần niệm công kích, hắn có thể dùng Diệt Thế Hắc Diễm thiêu đốt, nhưng con quạ đen này lại phát ra sóng âm công kích đến nguyên thần, có thể trốn không dấu vết, không cách nào tránh được.
Thật ra là có hai cách có thể tránh né, thứ nhất là rèn luyện nguyên thần để nguyên thần trở nên cứng cỏi.
Thứ hai là đặt một loại pháp bảo có thể ngăn cản công kích nguyên thần tại nguyên thần.
Nhưng Lục Trần đều không làm được hai cách này.
“Bị thương rồi!”
Người xung quanh nhìn thấy Lục Trần hộc máu, ánh mắt lộ ra dị sắc.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, lực công kích của thanh niên này rất mạnh, ngay cả Thánh Quân Mục Nguyên cũng bị nghiền ép, nhưng con người luôn có nhược điểm, hơn nữa thuật nghiệp có chuyên công`, Nha Thánh am hiểu sóng âm công kích, nhằm vào nguyên thần, kêu lên hai tiếng khiến cho nguyên thần của người xung quanh đều bị tổn thương với mức độ khác nhau, chứ đừng nói đến Lục Trần.
Ánh mắt Lục Trần nhìn chằm chằm lão giả, đối phương am hiểu công kích nguyên thần vậy thì thân thể nhất định là nhược điểm của hắn, Lục Trần cắn mạnh răng, hai mắt rực rỡ phát sáng, có hào quang chói mắt nở rộ ra, sau một khắc, Lục Trần hóa thành một tia thiểm điện áp sát lão giả cực nhanh, khi tiếp cận, năm ngón tay mở ra, năm luồng kiếm quang bay ra từ năm ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận