Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 621: đại ma vương vô pháp vô thiên

Trước đây Lục Trần luôn hoài nghi sư phụ là Thánh Vương tuyệt đỉnh, nhưng hiện tại xem ra có lẽ mạnh hơn Thánh Vương nhiều.
Rất có khả năng là cường giả trên Thiên Tôn.
Liễu Khuynh Thành nghe Lục Trần giải thích xong, cũng trợn mắt há mồm, ngây ngốc hai phút mới lấy lại tinh thần.
Lục Trần trở về Kiếm Đế cung chưa đến một ngày nhưng tin tức trở về đã truyền ra ngoài Thiên Kiếm phong, nhanh chóng truyền khắp bát phong còn lại, dẫn đến vô số đệ tử bàn tán sôi nổi.
Hai chuyện mà Lục Trần trở về đã làm khiến đệ tử Kiếm Đế cung trợn mắt há mồm.
Thứ nhất, Lục Trần thấy khó chịu với một Vương cảnh thuộc cấp bậc thiên tài nên trực tiếp bảo chấp pháp trưởng lão trục xuất hắn ra khỏi Kiếm Đế cung.
Thứ hai, đại ma vương để ý sư muội của Kiếm Tam công tử, còn điên cuồng dẫn đến động phủ tu luyện của mình.
Không thể không nói, Lục Trần đã diễn nhân vật đại ma vương vô cùng nhuần nhuyễn, vô pháp vô thiên.
Vấn đề là không có một cao tầng nào đi ra ngoài chỉ trích hắn.
Mặt khác, thao tác một tay này của Lục Trần là biến tướng khiêu chiến Kiếm Tam công tử sao?
Có lẽ vì mấy năm gần đây hắn đã biến mất, nhiệt độ nhân khí giảm xuống, mọi người không còn thảo luận về hắn mà lại thảo luận Kiếm Tam công tử nổi danh bí cảnh, điều này khiến cho trong lòng đại ma vương Lục Trần khó chịu, vừa trở về đã làm hai chuyện lớn kinh thiên động địa.
Bậc thang trước cửa núi, chân núi Thiên Kiếm phong.
Ninh Hiên đứng ở nơi này nhìn Thiên Kiếm phong hùng vĩ tráng lệ, hai quyền nắm chặt, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
Hắn từ Huyền vực xa xôi vạn dặm đi tới Kiếm Đế cung Thanh vực để tu hành kiếm pháp, lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng vẫn chưa thành công thì đã bị đuổi ra ngoài.
Hơn nữa bạn bè trong giới của hắn đều biết hắn tới Kiếm Đế cung Thanh vực, tất nhiên hắn phải tạo ra thành tựu mới có mặt mũi trở về, nếu như để người ta biết hắn bị trục xuất khỏi Kiếm Đế cung, không biết sẽ bị nhục nhã và cười nhạo cỡ nào.
“Đệ tử không phục, hy vọng phong chủ đi ra chủ trì công đạo!” Ninh Hiên vận dụng linh lực, âm thanh như sấm, bao phủ Thiên Kiếm phong.
Ninh Hiên không phục, hắn không cam lòng chịu đãi ngộ này, cũng bởi vì Lục Trần thấy hắn khó chịu nên trục xuất hắn ra khỏi Kiếm Đế cung, hắn muốn một lời giải thích.
“Đệ tử không phục, hy vọng phong chủ đi ra chủ trì công đạo!” Ninh Hiên tiếp tục mở miệng, âm thanh chấn động Thiên Kiếm phong.
Ninh Hiên cảm thấy bản thân không nên bị đối xử không công bằng như vậy, nếu như không có ai đi ra, hắn vẫn sẽ đứng ở nơi này kêu oan.
Vô số đệ tử nghe được âm thanh tràn ngập oan ức này, nhanh chóng đi tới trước sơn môn, tầm mắt dừng ở trên người Ninh Hiên trước cửa núi.
“Người này đúng là xui xẻo, vậy mà bị đại ma vương Lục Trần nói một câu đuổi ra khỏi Kiếm Đế cung.”
“Đúng vậy, cũng xui xẻo quá rồi.”
Vô số đệ tử xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Ninh Hiên tràn ngập đồng tình.
Nhưng bọn họ có thể nói cái gì được, đại ma vương Lục Trần vốn không phải kiêu ngạo một hai lần, ai có thể quản được, cho dù cung chủ bước ra thì cũng không nhất định có thể quản lý được tên này.
“Các vị sư đệ đồng môn, các ngươi có thể chịu đựng được Kiếm tử Lục Trần bá đạo như thế sao, cũng bởi vì thấy ta khó chịu mà trục xuất ta ra khỏi tông môn.”
“Cao tầng mục nát, mặc kệ hắn tác quái, lần này có thể là ta bị trục xuất khỏi tông môn, lần sau sẽ đến phiên các ngươi đó!”
Ninh Hiên nhìn đệ tử vây xem mở miệng nói, hắn hy vọng có thể tập trung những đệ tử này cùng nhau đứng ra chống cự, chuyện ầm ĩ lớn, hắn không tin làm như vậy cao tầng tông môn vẫn sẽ thiên vị Lục Trần.
Nếu như tiếp tục thiên vị, tạo thành phần lớn đệ tử rời đi, uy vọng và thanh danh của Kiếm Đế cung nhất định giảm xuống ngàn trượng, giả sử thời gian, Kiếm Đế cung sẽ đi xuống đường mòn, mãi đến khi ngã khỏi địa vị cấp Bá Chủ.
“Quả thật là Lục Trần quá đáng!”
“Hắn đuổi Ninh Hiên không quan trọng, nhưng tuyệt đối không nên có suy nghĩ với sư muội của Kiếm Tam công tử!”
Trong đám người có mấy đệ tử Nguyên Thần cảnh đang dùng thần niệm trao đổi.
Một lát sau, một đệ tử nhìn Ninh Hiên, truyền âm nói: “Trên Tử Tinh phong có một quả chuông vấn tâm do cung chủ đời thứ hai truyền lại, nếu như đệ tử Kiếm Đế cung có oan uất hoặc là gặp phải đãi ngộ không bình đẳng thì có thể rung chuông này, đến lúc đó chín phong chủ hội tụ, nhất định sẽ giải oan giải tội cho ngươi, cảnh cáo Lục Trần.”
Ninh Hiên thấy không có đệ tử đứng ra, trong lòng không khỏi âm trầm, có lẽ đám đệ tử này cũng không dám đắc tội với Lục Trần.
Đúng lúc này, một câu truyền âm truyền về bên tai khiến cho vẻ mặt Ninh Hiên thần tình một hồi.
“Đa tạ đã cho biết!”
Ninh Hiên ôm quyền nói, hắn cũng không biết là ai âm thầm trợ giúp hắn, nhưng điều này đã đủ rồi, nói xong, hắn xoay người rời đi, bay về phía thần phong cuồn cuộn sương tím.
Ninh Hiên đi tới Tử Tinh phong, bước lên từng bước thuận theo bậc thang, gặp rất nhiều đệ tử Tử Tinh phong mặc y phục màu tím, đeo thẻ bài ở thắt lưng.
Ninh Hiên đi thẳng lên, đi tới trước một vách núi, nhìn thấy trên một cây cổ thụ treo một cái chuông lớn cao hai trượng.
“Vị sư đệ này, đó là chuông vấn tâm sao?” Ninh Hiên đi ngang qua một đệ tử, chỉ vào chuông lớn trên cổ thụ khách sáo hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận