Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 388: Hùng chủ mạt lộ (2)

Chu Tuấn đứng trước mặt Chân Trường Đông cũng phát ra một tiếng gào thét, trong mắt lộ ra bi thương và đau đớn.
Trơ mắt nhìn người thân chết ở trước mặt mình, trong lòng Chu Tuấn chứa đầy lửa giận, hắn nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong máu thịt.
"Phụ thân!"
Chân Nhu nhìn thấy người thân của người mình yêu chết trước mắt nhưng chỉ đành bất lực. Nàng nhìn về phía người cha bên cạnh rồi mở miệng, thấy khuôn mặt cha không chút thay đổi, đang xuất thần nhìn về phương xa, giống như không thấy trận chiến bùng nổ trước mặt.
Loại chuyện này nàng chỉ có thể cầu xin cha mình can thiệp.
Tuy nhiên phụ thân vẫn không nhúc nhích.
Chân Nhu nhìn về phía Lục Trần giữa sân, trong ánh mắt mang theo hận ý, chính là người này bắt đầu trận chiến này, giết người thân của người mình yêu.
Chân Nhu thấy không năn nỉ phụ thân được lập tức giận dỗi nói: "Phụ thân, nếu phụ thân không ra tay, ta sẽ không đi Đan Minh."
Trong ánh mắt Chân Trường Đông cuối cùng cũng có một chút dao động, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Không được tùy hứng."
Nói xong lập tức không nói gì nữa.
Chu Tuấn cũng đứng ở trước mặt, rõ ràng cũng nghe được lời Chân Trường Đông nói, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt mang theo tuyệt vọng.
Sư phụ của hắn, hơn nữa sắp tới sẽ trở thành người của nhạc phụ của hắn lại có thể trơ mắt nhìn phụ thân hắn ngã xuống sao.
Uỳnh uỳnh!
Sau khi Lý Hải Dương tham chiến có xu hướng nghiêng về một bên, dưới sự vây công của hai người, Chu Vĩnh Thái hoàn toàn không kiên trì nổi nữa, đầu tiên là bị một phong nhận đáng sợ bổ vào lưng, cả người suýt nữa bị chém thành hai nửa, lộ ra vết thương máu chảy đầm đìa, lúc sau lại bị một chùm sáng màu vàng xuyên thủng tim.
Chu Vĩnh Thái phun ra một búng máu, lảo đảo trên không trung.
Giờ phút này, sắc mặt Chu Vĩnh Thái bi thương, trong lòng cũng đều lạnh.
Hắn bị người vây công trước mặt mọi người, sư phụ Khúc Dương của hắn, thông gia Chân Trường Đông của hắn ở một bên nhìn cũng không tới giúp hắn giải vây.
Chu Vĩnh Thái vốn tưởng rằng quan hệ giữa hắn và Đan Hoàng điện đã đạt đến mức không thể chia cắt, hắn xảy ra chuyện Đan Hoàng điện nhất định sẽ ra tay, nhưng xem hiện tại, là bản thân hắn ngây thơ quá rồi.
Đám người của Đan Hoàng điện đứng lặng yên không nhúc nhích.
Trái tim Chu Vĩnh Thái còn đang chảy máu, vừa mới hứng chịu một kích chí mạng, chắc không sống lâu được nữa.
Hắn sầu thảm cười một tiếng, sau đó trong tay hắn xuất hiện một chiếc nhẫn không gian, hắn nhìn Lục Trần lạnh lẽo nói: “Cho dù ta có chết, ngươi cũng đừng mơ có được.”
Nói xong, hắn chuẩn bị bóp nhẫn không gian.
Lúc này, người xung quanh đã nhìn thấy trên người hắn quả thật có Hổ Liệt tửu, tham lam Hổ Liệt tửu của thanh niên kia, nếu không thanh niên kia cũng sẽ không kiếm chuyện với hắn.
Lục Trần chỉ Chu Tuấn, nói: “Ngươi bóp nát Hổ Liệt tửu của ta, ta cho người bóp chết con trai ngươi.”
Một lời tru tâm.
Động tác giả muốn bóp nát nhẫn không gian của Chu Vĩnh Thái đột nhiên ngừng lại, ánh mắt biến hóa khôn lường, hắn sao lại quên mất bản thân vẫn còn một đứa con trai còn sống.
Mặc dù con trai hắn là đệ tử của điện chủ Đan Hoàng điện, còn sắp trở thành thông gia, nhưng cho đến hiện tại không có người nào của Đan Hoàng điện đứng ra giải nguy cho hắn, hắn đã tuyệt vọng với Đan Hoàng điện rồi.
Nhưng mà hắn cũng không thể không quan tâm đến sự sống chết của con hắn.
Một lát sau, Chu Vĩnh Thái bất lực thở dài: “Ta có thể đưa rượu cho ngươi, nhưng ngươi phải thề rằng tuyệt đối không được ra tay với con trai ta.”
Lục Trần thản nhiên nói: “Người như ta trước giờ đều không chấp nhận uy hiếp.”
“Hừ.”
Lời của Lục Trần khiến chân mày của Chu Vĩnh Thái nhíu chặt lại.
Hắn vốn tưởng rằng dùng Hổ Liệt tửu bảo mệnh là có thể khiến cho đối phương khuất phục, nhưng hiện tại mới hiểu được, là do hắn quá ngây thơ.
Lục Trần không cho phép nghi ngờ nói: “Chủ động giao ra, con trai ngươi có lẽ còn có cơ hội được sống, nhưng nếu như ngươi phá hủy rượu của ta, con trai ngươi chết là cái chắc.”
Người xung quanh thầm than, thanh niên này khí thế thật mạnh mẽ, hơn nữa còn nắm rõ suy nghĩ trong lòng Chu Vĩnh Thái, cắn chặt Chu Vĩnh Thái không buông.
Sắc mặt Chu Vĩnh Thái một trận xoắn xuýt, cuối cùng ném nhẫn không gian cho Lục Trần, không còn ý chí hăng hái như trước, giọng nói khẩn cầu: “Cho ngươi, hy vọng ngươi tha cho con trai của ta.”
Cuối cùng Chu Vĩnh Thái vẫn thỏa hiệp, mặc dù hắn biết giao Hổ Liệt tửu ra con trai hắn khó lòng thoát khỏi cái chết, nhưng chung quy vẫn còn một chút hy vọng sống, hắn đồng ý đánh cược một chút hy vọng kia.
Sau khi ném nhẫn không gian cho Lục Trần, Chu Vĩnh Thái ngã bịch xuống đất.
“Phụ thân!”
Chu Tuấn thét lên, vẻ mặt đầy vẻ đau đớn, ánh mắt nhìn Lục Trần tràn đầy thù hận.
Một Hoàng chủ chết đi, khiến cho người xung quanh thổn thức không thôi.
Hôm nay vốn phải là ngày Chu Tuấn cưới con gái điện chủ Đan Hoàng điện, còn Hoàng chủ Bắc Chu cũng sắp nghênh đón thời kỳ cường thịnh, sau này sẽ trở thành thế lực hoàng triều cấp Bá Chủ khắp ở nơi đây. Ngay cả thế lực trấn giữ Thánh cảnh cũng không dám chọc vào, mọi người đều hăm mộ Chu Vĩnh Thái có một đứa con trai ngoan.
Không ai nghĩ đến, hôm nay lại là ngày chết của Chu Vĩnh Thái huynh đệ, Đan Hoàng điện từ đầu đến cuối chưa từng ra mặt, trơ mắt nhìn người huynh đệ Chu Vĩnh Thái chết đi, không thể không nói chuyện này rất chuyện cười hóa.
“Ta muốn quyết đấu với ngươi.” Chu Tuấn nắm chặt nắm đấm, móng tay sắc bén đâm sâu vào da thịt, máu tươi chảy ra, hắn nhìn chằm chằm Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận