Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1526: Đậu bức (2)

Nói xong, hắn tiếp tục chắp tay trước ngực, trong miệng đọc nói: “Pháp chú của Đại Phật, phật quang phổ chiếu, vạn phật gặp bụi, dùng phật đạo của ta, trấn phong cho ta.”
Nói xong, lại nhắm hai mắt lại.
Ba người: “...”
Tuệ Minh không tin, tiếp tục thi triển cái hắn gọi là Phong Thần quyết trước mặt ba người, song ngoài hắn trên người bị một vòng phật lực hào quang bao phủ, ngay cả tiếng rắm cũng không có.
Coi như là ngươi phái ra một phật chưởng, hoặc là ngưng tụ một trận chân phật lấy ra để chiến đấu cũng tốt.
Chỉ là là khẩu hiệu tên nhóc này gọi vang dội, trông thì ngon mà không dùng được.
Lúc này, Lục Trần hoàn toàn nhận rõ tình huống, người này chính là óc đậu, trời cao đặc biệt phái tới làm trò hề.
“Cút!”
Chử Nhiêu không có tâm trạng làm trò cười với Tuệ Minh, một chưởng nhẹ nhàng chụp tới, trực tiếp khiến miệng Tuệ Minh phun máu tươi, khoảng cách bay ngược hơn trăm thước.
Sau khi Chử Nhiêu đánh bay Tuệ Minh, tầm mắt chuyển dời đến trên người Lục Trần, đánh giá trên dưới mấy lần, khẽ mở miệng hỏi: “Ngươi chính là người đi theo Minh Sư, Chử Thao bị ngươi dẫn đi đâu?”
“Lấy lòng của ta, lấy đạo của ta, phật hiệu vô tận, trấn phong Thiên Yêu.”
Lục Trần còn chưa kịp trả lời, bên cạnh lại vang lên âm thanh trang nghiêm bảo tướng của Tuệ Minh.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Tuệ Minh bị Chử Nhiêu đánh bay, mang theo một thân vết máu chật vật đi tới trong sân, trong miệng đọc phật hiệu, hai tay kết ấn, muốn trấn áp Chử Nhiêu.
“Cút!”
Sắc mặt Chử Nhiêu trầm xuống, tay áo bào huy động, thân thể Tuệ Minh giống như diều bị đứt dây, bay ra ngoài, đụng sập một tòa kiến trúc, bụi mù tràn ngập, chẳng qua rất nhanh Tuệ Minh giống như con gián đánh không chết vậy, vọt ra từ trong tro bụi, tiếp tục thi triển Phong Thần quyết của hắn.
Lục Trần: “...”
Lòng Lục Trần thật sự mệt mỏi, người này cũng quá không đáng tin rồi.
Chẳng qua Lục Trần phát hiện Tuệ Minh ngoài không đáng tin, vẫn có chút, đó chính là bị một Đại Đế đánh bay ba lần, lại còn có lực khí chạy đến đùa bỡn tạp kỹ, một Chí Tôn ương ngạnh như hắn chống lại ba lần công kích của Đại Đế, chứng tỏ thân thể thật sự lớn, dĩ nhiên cái đó không hoàn toàn có quan hệ với Chử Nhiêu.
Nếu như Chử Nhiêu dùng toàn lực, Tuệ Minh căn bản không có cơ hội tiếp tục ngây ngốc.
Lục Trần thở dài một hơi, thân hình chợt lóe, bóng dáng bắn ra, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Chử Nhiêu.
Chử Nhiêu thấy Lục Trần còn muốn ra tay đối với hắn, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc nồng đậm, chính là một Thiên Tôn, lại dám ra tay với hắn, chẳng lẽ là bởi vì đi theo truyền nhân Mật tông đầu óc không bình thường trước mặt, xuất hiện hiện tượng người truyền người, dẫn đến đầu óc kia cũng trở nên không bình thường.
Lục Trần không nói gì, trong cơ thể tràn ra lực lượng quy tắc hùng hậu trùng điệp.
Đột nhiên sắc mặt Chử Nhiêu thay đổi lớn, bởi vì hắn phát hiện lại không giải phóng được sức mạnh đại đạo, không gian xung quanh bị lực lượng quy tắc nhồi đầy, đại đạo của hắn bị áp chế.
“Làm sao có thể?” Cả mặt Chử Nhiêu khiếp sợ xen lẫn nhiều phần sợ hãi.
Bởi vì không giải phóng được sức mạnh đại đạo, hắn chính là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Ưu thế bây giờ của Lục Trần chính là cảnh giới chỉ là Hoàng Tôn, bất kỳ một Đại Đế cũng sẽ khinh thường mình, để hắn cận thân, tỉ lệ thong dong ra tay trước.
Chiêu này lần nào cũng đúng, đã có rất nhiều người chịu thiệt rồi.
“Phá cho ta!”
Chử Nhiêu điên cuồng gào thét, bên trong cơ thể phát ra những tiếng nổ dữ dội, tựa như sóng to gió lớn, đây là sự chấn động của đại đạo lực lượng, nhưng muốn phá thân thoát ra, nhưng lại bị quy tắc của Lục Trần áp chế lại, không thể thoát ra được.
Trong lòng Chử Nhiêu tràn đầy kinh ngạc, người thanh niên trước mắt này rốt cuộc là cái quái gì? Mà có thể dùng quy tắc áp chế được đại đại của hắn, hắn sống đã qua những năm tháng dài vô tận, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một chuyện nằm tầm hiểu biết của mình.
Quy tắc khắc chế đại đạo lúc nãy có phần hơi kinh thế hãi tục rồi.
Lục Trần không thèm để ý đến đối phương, trực tiếp phá bỏ tu vi, ném vào nạp giới.
Một trận khủng hoảng được Lục Trần giải quyết một cách nhẹ nhành.
“n nhân, người thật lợi hại.” Tuệ Minh ở bên cạnh nhìn Lục Trần nói.
Bỗng nhiên Tuệ Minh biến sắc, phun ra một ngụm máu, ánh mắt rất nhanh đã trở nên ảm đạm, thân thể lung lay, cuối cùng tê liệt ngã xuống đất.
Lục Trần bay đến trước mặt Tuệ Minh, lấy ra một viên đan dược cho hắn uống.
Tên này đã chịu ba đòn tấn công của Chử Nhiêu, dù chỉ tiện tay xuất thủ nhưng cũng đủ khiến Tuệ Minh bị trọng thương, thậm chí tử vong. Lúc này Tuệ Minh đã dần mất ý thức, ánh mắt dại ra, khuôn mặt trở nên xám trắng, tử khí bao trùm.
“n nhân…ta…ta sắp chết rồi, chắc phải phiền…phiền ân nhân…giúp ta tìm…truyền nhân thứ một ngàn của Mật tông, Mật…Mật tông truyền thừa, không…không thể đứt đoạn ở chỗ ta được…nếu…nếu không…khi xuống dưới…ta sẽ không có mặt mũi gặp sự phụ.” Tuệ Minh hơi thể manh manh, đứt quãng nói.
“Ngươi hãy cứ sống thật tốt đi, đừng nghĩ đến chuyện lừa người nữa.” Lục Trần không nói nên lời.
Lục Trần cảm thấy tông chủ Mật tông là một tên đại lừa bịp, lừa những truyền nhân phía sau.
“n…ân nhân, ta hiểu tình huống của mình, ta biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, nhưng mà Phong Thần quyết chính là công pháp để nhất thiên hạ, không thể…” Cuối cùng Tuệ Minh nói đến đây thì không thể nói được nữa, thần sắc cổ quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận