Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 239: Tự mình đa tình

Mặc dù sâu rượu Tử Hằng đã rời đi, nhưng lửa giận của mọi người vẫn chưa tiêu tan, chủ yếu là câu nói trước khi đi của Tử Hằng quá hống hách, vậy mà dám nói mọi người ở đây đều là rác rưởi.
Dù ngươi có là cấp Thánh Tử của Kiếm Đế cung thì cũng hống hách quá mức rồi.
Đừng nói là thế lực ngoại vực, cho dù là người của các thế lực Hoang vực như Đan Hoàng điện, Thuần Dương tông, Thánh điện Thanh Long cũng sẽ bất mãn với lời này của Tử Hằng.
Nhưng thế lực phía sau bọn họ không thể sánh được với thế lực đến từ ngoại vực, cho nên dù bất mãn thì cũng chỉ có thể thể hiện trên mặt.
Ở đây còn lại mấy thế lực.
Ai nấy đều đợi tìm Lục Trần tính sổ.
Mọi người tò mò nhìn Lục Trần, không biết Lục Trần sẽ ứng phó với cục diện này thế nào.
Khương Thải Nghiên châm chọc nói: “Lục Trần, ngay cả khiêu chiến của ta cũng không dám nhận, là chuẩn bị làm rùa rụt cổ sao?”
Khương Thải Nghiên vốn cho rằng ở trước mặt mọi người, Lục Trần không muốn đồng ý cũng sẽ phải đồng ý, dù sao nếu như sợ chiến thì chắc chắn sẽ rất bẽ mặt.
Đáng tiếc, rõ ràng nàng đã coi thường Lục Trần.
Lục Trần hùng hồn nói: “Khương Thải Nghiên, ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Khương Thải Nghiên lập tức giận dữ, rõ ràng là hắn không dám ứng chiến, sao lại trở thành nàng không biết xấu hổ rồi.
Lục Trần nói: “Ngươi đã là Nguyên Thần cảnh viên mãn, cả mấy người các ngươi cũng vậy, nhưng ta mới chỉ Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, cho dù các ngươi thắng ta thì cũng không vẻ vang gì.”
Lời này của Lục Trần khiến mọi người im lặng.
Quả thật đúng như Lục Trần nói, chênh lệch giữa hai bên quá lớn, đây không phải là kém một hai cảnh giới nhỏ, mà là kém một cảnh giới lớn, truyền nhân mấy thế lực đều đã luyện đến tu vi Nguyên Thần, Nguyên Thần cảnh viên mãn.
Mà Lục Trần chỉ mới Siêu Phàm cảnh hậu kỳ.
Cũng chính vì vậy, đã khiến ánh mắt của các tiên tử Băng Tuyết cung điện tại Đế Nữ vực và gia tộc u Dương tại Huyền vực mang theo vẻ khác thường.
Theo lý mà nói, Lục Trần có thể làm ầm ĩ ở Thanh vực như vậy, hơn nữa còn truyền đến vực của bọn họ, chắc hẳn tu vi của Lục Trần sẽ không quá thấp, nhưng vì sao lại kém hơn mấy truyền nhân đứng đầu của Thanh vực một cảnh giới lớn chứ.
Điều này có chút không hợp lẽ thường.
Nếu như bọn họ biết Lục Trần mới bước vào con đường tu luyện được sáu năm, vậy sẽ không tò mò mà là khiếp sợ.
Trong sáu năm, mài giũa đạo cơ Siêu Phàm đến viên mãn, trở thành sinh mạng Siêu Phàm, quả thực quá đáng sợ.
Ánh mắt Khương Thải Nghiên lạnh lẽo, hừ lạnh nói: “Đối với kẻ vô sỉ như ngươi, thắng vẫn rất vinh quang.”
Lục Trần: “...”
“Ta thấy hay là như vậy đi, mấy người các ngươi muốn gây chuyện với hắn thì hãy áp chế tu vi xuống Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, thấy thế nào?” Một giọng nói vô cùng dễ nghe vang lên, Vũ Thánh với mái tóc bạc trắng cất bước đi vào trong sân, đôi mắt đẹp nhìn quanh bốn phía, cánh môi đỏ mọng khẽ mở: “Các ngươi không có ý kiến chứ?”
Trần Vũ bước ra khiến sắc mặt người của các phe thế lực xung quanh hơi thay đổi.
Bởi vì đó là một vị Thánh cảnh.
Trần Vũ yên lặng đứng trong sân, ngưng tụ quy tắc xung quanh, từng đóa hoa sen màu lam nở rộ, tỏa ra ánh sáng long lanh, lộng lẫy xinh đẹp.
Trong chốc lát, không khí xung quanh hóa thành nhiệt độ không tuyệt đối, khí tức lạnh lẽo bao phủ không gian, khiến Nhân Hoàng tại đây cảm thấy ngột ngạt.
Quy tắc Hàn Băng!
Sắc mặt của bọn họ khẽ thay đổi.
Đây là lần duy nhất vị đại năng Thánh cảnh này xen vào.
Hơn nữa, còn thiên vị “sâu hại Thanh vực” Lục Trần.
“Xin hỏi danh hào của tiền bối?” Một mỹ nữ của Băng Tuyết cung điện bước ra, váy trắng như tuyết, khuôn mặt cực đẹp, hơi hành lễ với Trần Vũ.
Bởi vì khí tức của Trần Vũ giống với Băng Tuyết cung điện bọn họ, cũng là đi theo đạo Hàn Băng, sinh lòng thân thiết nên chủ động lên tiếng hỏi thăm.
Trần Vũ vén lại mái tóc, hờ hững nói: “Trần Vũ, Thánh địa Dao Trì.”
“Các ngươi đồng ý áp chế tu vi đến Siêu Phàm cảnh hậu kỳ để đối chiến không?” Ánh mắt Trần Vũ lướt qua Nhân Hoàng của các phe thế lực, trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Sắc mặt của Khương Thải Nghiên, Trần Hồng, La Nguyên và truyền nhân của Thiên Cơ các đều thay đổi.
Bọn họ biết rõ sức chiến đấu của Lục Trần, đó là một loại thực lực khiến người ta tuyệt vọng, dù rất không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận, nếu như bọn họ áp chế xuống cùng cảnh giới với Lục Trần, vậy chắc chắn sẽ thua.
“Các hạ, điều này không hợp quy củ!” Một nhân vật Ma Hoàng nói ra.
Thánh Ma giáo cũng có đại năng Thánh cảnh nên không đến mức sợ Trần Vũ, chỉ là không dám lên tiếng.
Trần Vũ thản nhiên nói: “Dùng cảnh giới cao để thắng người khác mới là hợp quy củ, hay là ngươi đánh một trận với ta, thấy thế nào?”
Trần Vũ nói xong, nhìn chằm vào Ma Hoàng này.
Chỉ thấy xung quanh Ma Hoàng này bắt đầu đóng băng, cơn bão hàn băng tàn sát bừa bãi, lan tràn vô hạn, lan đến trên người Ma Hoàng này.
Ma Hoàng gầm lên giận dữ, bộc phát ra ma khí khủng bố muốn chấn vỡ quy tắc Hàn Băng kết đông này, nhưng hoàn toàn vô dụng, từng tầng hàn băng ngưng tụ, đông cứng Ma Hoàng, cho đến khi hắn bị đóng băng, không thể động đậy.
Trong nháy mắt Ma Hoàng trở thành một tượng băng.
Xuyên thấu qua khối băng lấp lánh trong suốt, mọi người có thể nhìn thấy hoảng sợ trong hai mắt của Ma Hoàng này.
“Các hạ bớt giận!” Một Ma Hoàng bên cạnh cầu xin nương tay.
“Hừ!”
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi quy tắc Hàn Băng.
Ma Hoàng bị đóng băng lấy lại được tự do, cơ thể không ngừng run rẩy, vừa rồi không chỉ bị đóng băng mà còn bị hàn ý mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể, quả thực như muốn đóng băng lục phủ ngũ tạng của hắn vậy.
Bây giờ sắc mặt hắn trắng bệch, cả người run rẩy.
Nhìn về phía Trần Vũ, giận nhưng không dám nói gì.
Trần Vũ lên tiếng: “Ngươi cũng thấy tỉ thí cao hơn một cảnh giới lớn có ý nghĩa thế nào rồi đấy!”
Ma Hoàng đó không dám nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận